Cẩm bào màu đen buông xuống đất, một bên đường viền tay áo màu vàng có thể mơ hồ nhìn thấylưu động ánh sáng mặt trăng, theo động tác của hắn, vắt ra ánh sáng lantràn.
Hắn chỉ đứng ở nơi đó, trầm tĩnh, mà lại mạnh mẽ, ria mépmột bên dường như màu đen, bước qua tầng tầng ngọn lửa, từ từ bước tới.
Cho dù là mạn châu sa hoa xinh đẹp nhất, cũng không tao nhã bằng nửa phần nam nhân này.
Nghe thấy giọng nói của nam nhân, trong làng nàng hoài nghi, tuy rằng khôngthấy rõ mặt mày, thế nhưng nhìn từ gò má cùng khí chất tao nhã kia, nàng cũng có thể phán đoán ra được, nam nhân này, nàng cũng không quen biết.
Nhưng mà giọng điệu của hắn rất quen, mang theo vài phần hờ hững, giống như cùng nàng rất quen thuộc vậy.
Chẳng lẽ… Là bằng hữu của nguyên chủ?
Nhưng mà ký ức mà nàng tùy ý lấy được, cũng chẳng có dấu vết liên quan tới nam nhân này.
“Xin… Xin ngài tha mạng… Tại hạ chẳng qua nhất thời hồ đồ, tuyệt đối… Tuyệt đối không cố ý mạo phạm…”
Giọng nói run rẩy xin tha hấp dẫn tầm mắt Phượng Trường Duyệt, nàng chăm chúnhìn lại, mới phát hiện trước người nam nhân cách đó không xa, có mộtbóng dáng ngã chật vật trên mặt đang run lẩy bẩy, sắc mặt xanh mét phíaxa nhìn nam nhân thần bí.
Nàng nhìn lại một chút sơn động lụpxụp, hiểu rõ trong lòng, tất nhiên đây là do lão nam nhân tự ý xông tới, ý đồ bất chính, không nghĩ rằng lại đá vào tấm sắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-lam-chi-yeu-vuong-lan-xuong-giuong/2250072/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.