Kim Viên cười: “Viện trưởng, người đừng cám ơn tôi, tôi chỉ là người đưa hàng mà thôi.”
Viện trưởng thuận theo ánh mắt của Kim Viên thì phát hiện trên bãi cỏ, Lam Vân đang ngồi chơi cùng bạn trẻ, dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô thật dịu dàng. Nhìn người bạn thân lại dịu dàng như trước đây, Kim Viên khẽ mỉm cười, có thể nhìn thấy cô ấy mở lòng nở một nụ cười vui vẻ lại lần nữa, trong lòng cô cũng cảm thấy an ủi, cũng cảm ơn sự tồn tại của những đứa trẻ này từ tận đáy lòng, là nhờ những đứa trẻ này đã khiến cho Lam Vần vui vẻ trở lại.
Viện trưởng vừa cảm kích lại vừa cảm khái nói: “Nếu như không phải nhờ cô2Lam, bọn trẻ cũng không thể có một cuộc sống tốt như vậy được.” Kim Viên khẽ mỉm cười: “Bây giờ thời tiết cũng dần dần trở lạnh rồi, khó trách Lam Vân lại bảo tôi mang quần áo mùa đông và mùa thu kèm chăn mền dày đến, viện trưởng không cần lo lắng nữa.” Viện trưởng rất bất ngờ: “Cô Lam suy nghĩ còn chu đáo hơn cả tôi nữa.” Việc ăn, mặc, đi, ở của mấy đứa trẻ đều được cô ấy cố gắng sắp xếp thật chu toàn, những đứa trẻ này gặp được cô ấy, thật là có phúc. Kim Viên ngồi xuống một cái ghế trên bãi cỏ, vừa cười vừa nhìn Lam Vân đang mỉm cười một cách dịu dàng, dạy cho bọn trẻ chơi trò chơi. Gió mùa9thu thổi qua, thoải mái đến mức muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc. Lam Vân ngồi xuống bên cạnh cô, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417928/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.