Sắc mặt Lam Vân lạnh xuống: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không cho các người một cắc bạc nào cả, muốn ầm ĩ như thế nào tùy mấy người, tôi mỏi mắt mong chờ.”
“Cô... đồ phụ nữ nhẫn tâm, dù có thể nào thì đó cũng là em trai của Kỳ Kỳ, coi như cô không nể mặt hai ông bà già này, không nể tình Trần Bạch, thì cũng phải nghĩ cho Kỳ Kỳ mà cứu...” Bà Trần đột nhiên im bặt, bà ta không dám nhìn thẳng ánh mắt của Lam Vân, nhưng một luồng khí lạnh vẫn xông từ lòng bàn chân thẳng lên tim bà ta. Lam Vân nhìn bà ta chằm chằm, nhẹ giọng nói: “Đưa họ2ra ngoài, lập tức thi hành lời tôi nói lúc nãy.”
Quản gia cung kính khom lưng: “Vâng thưa tiểu thư.” Sau đó ông phất tay lên, bốn người bảo vệ lập tức bước đến kéo hai người ra ngoài.
Trong phòng khách nhà họ Lam, ánh mặt trời mùa hè tỏa sáng chói mắt ngoài cửa sổ, Kim Phương nhìn người phụ nữ mỏng manh tái nhợt đang ngồi trên sô pha trước mặt mình rồi nhẹ nhàng đặt tách cà phê trên tay xuống. “Lam Vân, tụi anh đến tìm em chỉ là muốn tiến hành hỏi thăm theo quy tắc, em... đừng để bụng.” Lục Hổ đang ghi chép nghe thể liền ngẩng lên nhìn người lãnh đạo trực tiếp của mình một9cái, trong lòng cậu thầm cười trộm, thật là hiếm khi thấy đội trưởng Kim dùng giọng điệu này để tra hỏi đấy? Xem ra đội trưởng Kim cũng sợ cô em gái mạnh mẽ của anh ấy ghê. Trước khi bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417927/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.