Âm thanh bên ngoài tuy là nhỏ, nhưng chắc là vẫn có người nghe thấy.
Dưới sự nhíu mày, liếc mắt, chọc ghẹo của đồng bọn, người đàn ông mang dáng vẻ như thị vệ vừa lên tiếng bên ngoài xe ngựa cũng cười hi hi. Lần này, chủ tử nên làm chủ cho bọn họ chăng? Nghe tiếng động bên ngoài xe ngựa, đáy mắt Sở Tuyệt lướt qua ý cười. Xem ra, Vô Phi cũng không phải là không có khả năng ôm được mỹ nhân về nhà rồi. Nghĩ tới thị nữ thường hay dùng ánh mắt trách cứ ám chỉ hắn đã cướp Vô Ưu của nàng ta Sở Tuyệt cảm thấy nên gà nàng ta đi cho rồi, dù sao cũng2là gả trong gia đình, chắc chắn Vô Ưu sẽ không có ý kiến gì đâu.
“Vô Ưu, Ngọc Châu của nàng nhìn trúng thuộc hạ Vô Phi của ta rồi.”
Nguyên Vô Ưu đang mê man như sắp ngủ bỗng chốc tỉnh lại, mở to mắt không dám tin mà nhìn người đang bẻ cong sự thật kia. Cái gì mà Ngọc Châu của nàng nhìn trúng Vô Phi của hắn chứ? Rõ ràng là Vô Phi của hắn nhìn trúng Ngọc Châu nhà nàng mà, có được không vậy?
Nếu không có sự cho phép của nàng, Tiểu Đào Tử lẽ nào lại cho Vô Phi cơ hội đến gần Ngọc Châu thực thi kế hoạch dụ dỗ chứ? Thấy nàng bỗng chốc tỉnh lại, đã9vậy còn không muốn ngủ tiếp nữa, Sở Tuyệt mãn nguyện nở nụ cười. Hôm nay ban ngày nàng đã ngủ đủ rồi, nếu như ngủ tiếp, vậy thì tối nay nàng có lẽ sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417924/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.