Dù rằng hắn phải buông bỏ tất cả, chỉ có thể ở cạnh nàng, làm một người đàn ông đứng sau lưng nàng, hắn cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Nhưng điều duy nhất khiến hắn đau lòng chính là trách nhiệm nặng trĩu nàng phải gánh trên vai, mà hắn lại không thể sẻ chia thay nàng.
Sở Tuyệt biết, những người đàn ông vây quanh nàng, ai nấy đều tài hoa hơn người, phong thái vô song, thậm chí họ cũng đang dùng cách của riêng mình để bảo vệ nàng. Nhưng hắn và bọn họ không giống nhau, họ bảo vệ nàng, hoặc vì ơn, hoặc vì tình, hoặc vì lợi, nhưng chỉ có hắn, mới thực sự bảo vệ trái tim nàng.
Nghìn vạn người nhờ sự tồn tại của Vô Ưu mà có2sống cuộc sống yên ổn, bảo vệ nàng, làm sao không phải là đang bảo vệ thiên hạ? Thiên hạ thái bình, dân chúng an yên, sinh linh an ổn, thì chẳng phải hắn đã bảo vệ thiên hạ này rồi sao?
“Vô Ưu, ta thực sự, thực sự rất hạnh phúc.” Nguyên Vô Ưu mở mắt ra, bỗng có chút ngẩn ngơ khi đón lấy ánh mắt gần như thành kính của hắn.
“Vô Ưu, ta sẽ điều dưỡng sức khỏe cho thật tốt, rồi chúng ta sinh con nhé.” Nàng đã cho hắn tín ngưỡng lớn nhất từ lâu, nhưng hắn lại xem nhẹ nó. Có nàng rồi, sao còn phải để ý là trên trời hay ở nhân gian? Là xuống hoàng tuyền hay là lên bích lạc?
Nguyên Vô Ưu chớp chớp mắt, tuy không9biết tại sao Sở Tuyệt bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417923/chuong-555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.