Nguyên Vô Ưu bắt được động tác này của hắn xuyên qua mạng che màu đỏ thắm, trong lòng liền nhu mềm như nước, sau đó cũng dùng lòng thành kính đáp lại lễ. Thời khắc này, đối với hai người bọn họ mà nói thì những người còn lại đều hoá hư không, trong trời đất chỉ còn lại hai người họ! Rõ ràng đó chẳng qua chỉ là một động tác hết sức bình thường, nhưng khi hai người họ thực hiện thì dường như lại khiến thời gian như ngưng đọng, bản thân rõ là đang ở trong bức hoạ ấy nhưng không cách nào xen vào giữa thế giới của bọn họ. “Lễ thành.”
Chỉ đến khi giọng nói của lễ quan ngân vang, đám đông còn đang trong u2mê mới được thức tỉnh, vội đưa mắt trông về cặp đôi trời sinh một cặp đẹp như ngọc tạc rời khỏi.
Chu Thanh Sắc mắt nhìn xuống dưới, từ từ gặm nhấm cảm giác lồng ngực tê buốt như bị xé toạc. Phút chốc, khoé môi hắn nhếch lên, nhưng hắn nghĩ nếu cười đã khó coi như thế thì cần gì miễn cưỡng nở nụ cười, không phải càng khó coi hơn sao?
Hắn chẳng còn việc gì ở đây nữa, hắn cần yên tĩnh mộTÂMình để xử lý vết thương của chính mình. Không Vô Hồn nãy giờ không hề động đậy mà dùng ánh mắt tiền hai người họ ra ngoài, chỉ đến khi Chu Thanh Sắc lặng lẽ rời đi thì gương mặt nghiêm nghị của y mới thở dài5một tiếng, nhưng khi nghĩ đến vừa nãy bên ngoài có động tĩnh không nhỏ, sắc mặt y lại trở nên lạnh lẽo.
Y muốn đi xem thử là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417906/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.