Chương trước
Chương sau
Chỉ cần chủ tử không còn cô đơn hiu quạnh nữa thì bất kể chủ tử có làm gì, bọn họ cũng đều vui vẻ. Ngọc Châu hít sâu một hơi nhưng vẫn không thể kiềm chế sự xúc động, quy bái nói: “Nô tỳ cung chúc chủ tử đại hôn.” Ngọc Thúy ngây người rồi cũng cười, đưa tay lau đi vệt nước mắt bên khóe mắt, quỳ xuống hô lớn: “Nô tỳ cung chúc chủ tử đại hôn.” “Nô tỳ cung chúc chủ tử đại hôn.” Tất cả các cung nhân khác trong phòng cũng đồng thanh hô to. “Nô tỳ cung chúc chủ tử đại hôn...”

Từng tiếng từng tiếng, từng đợt từng đợt âm thanh làm rung động lòng người như được mượn lực vang lên. Lúc này, cảnh tượng kinh tâm động phách, rung động lòng2người biết bao! Trác Việt và Diệp Tuyết đứng canh giữ trong sân nghe thấy tiếng động thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng không chút do dự quỳ xuống. Nếu như nói khi nãy trong lòng bọn họ vẫn còn chút nghi hoặc khó hiểu, thì âm thanh truyền từ trong phòng ra lúc này đã khiến bọn họ hiểu rất rõ một sự thật: bệ hạ rất nghiêm túc với hôn sự này. Trác Việt cúi thấp đầu, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, có lẽ bệ hạ lựa chọn thành thân ở đây chứ không phải ăn mừng khắp chốn trong cung, không phải người không nghiêm túc không trịnh trọng mà hoàn toàn ngược lại, là vì bệ hạ quá nghiêm túc quá trịnh trọng mới đúng. Bởi vì, bệ hạ đang5dùng thân phận một người phụ nữ gả cho một người đàn ông chứ không phải lấy thân phận nữ để trong cung để cưới một phu quân.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Sở Tuyệt đang ở trong một gian sương phòng khác mím môi. Nếu không phải cố hết sức để khắc chế thì hắn thậTÂMuốn hét lên thật lớn, để người trong toàn thiên hạ đều biết rằng nàng đã thành vợ của hắn.

Tiểu thức bưng hỉ phục bước vào, nhìn thấy vương gia đang tưởng mình rất bình tĩnh nhưng thật ra đã sớm bộc lộ hết tâm tư từ lâu, ông cũng rất vui mừng. Có thể nhìn thấy vương gia ngập tràn hạnh phúc như vậy, tất cả đều thật xứng đáng.

“Vương gia, sắp đến giờ lành rồi, người thay hỉ phục đã rồi vui6vẻ tiếp.” Sở Tuyệt bị nói đến ngại ngùng, nhưng sau khi thay xong bộ hỉ phục tinh mĩ hoa lệ thì hạnh phúc như điện trong đầu hắn đã chạy đến khắp tim gan, khiến tim hắn đập thình thịch như sẩm. Hắn mím môi chặt hơn, hai mắt lấp lánh nhìn Tiêu thúc, ý tứ rất rõ ràng.

Tiêu thúc lùi ra sau một bước, vui mừng đánh giá vương gia đang mặc hỉ phục trước mắt. Lông mày thẳng như kiểm, tuấn lãng anh võ như một cây hoa quỳnh chi, mái tóc bạc trắng cùng sáng ngời thuần khiết như hoa tuyết lan, cho dù lúc này hắn cố ý nghiêm mặt cũng không thể che giấu ánh sáng rực rỡ long lanh trong mắt.

Tiểu thức bật cười từ tận đáy lòng: “Phong hoa tuyệt đại cũng5chỉ đến thế mà thôi, vương gia hoàn toàn có thể yên tâm.” Sở TuyệTÂMất tự nhiên ho nhẹ một tiếng mà không hay biết, khuôn mặt đong đầy hạnh phúc khiến hắn rực rỡ vô cùng. “Đúng rồi, Chu Thanh Sắc.” Nhớ đến người nọ bị mình chuốc say tối qua, niềm vui trên mặt Sở Tuyệt nhạt bớt, hắn hơi nhíu mày, trông có vẻ hơi trang nghiêm. Biết được suy nghĩ vương gia nhà mình, Tiêu thúc vội vàng nói: “Chu Tam hoàng tử bây giờ vẫn còn say, sợ là không dễ gì tỉnh lại được.“. Sở Tuyệt gật đầu. Hắn không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì nhưng để Vô Ưu không cảm thấy không nhẫn tâm thậm chí là áy náy một cách kì lạ vì Chu Thanh Sắc, cũng là để tôn3trọng sự kiêu ngạo và phong độ của Chu Thanh Sắc, hắn cảm thấy thật ra Chu Thanh Sắc không nên đến tham gia hôn lễ thì tốt hơn.

“Sợ là Chu mỗ khiến người thất vọng rồi. Ta đã hứa với nàng thì nhất định sẽ làm được.” Chu Thanh Sắc dựa vào cửa, đôi mắt thản nhiên nhìn chăm chú vào bộ hỉ phục trên người Sở Tuyệt, khuôn mặt hơi nhợt nhạt của hắn càng trắng bệch hơn.

Biết rằng người đang hớn hở đắc ý bây giờ là vương gia nhà mình nên cho dù không vui vì sự xuất hiện của Chu Thanh Sắc, Tiêu thức cũng không thể hiện ra mặTÂMà chỉ nhắc nhở một câu trước khi lui xuống.

“Vương gia, người đừng để lỡ giờ lành.” Sở Tuyệt nhướng mày nhìn Chu Thanh Sắc: “Huynh đã từng nói huynh thừa nhận rồi mà!” Chu Thanh Sắc nhếch môi nở một nụ cười không rõ: “Đúng là đã thừa nhận rồi, nhưng việc này không đồng nghĩa với việc ta không tham gia hôn lễ. Dù sao thì ngươi cũng nói rồi, ta là sư phụ của Vô Ưu.” Đôi mắt đen của Sở Tuyệt lóe sáng, môi khẽ nhếch lên: “Ý sư huynh đã quyết, chắc hẳn có nói gì đi nữa cũng trở nên thừa thãi. Sắp tới giờ lành rồi, Sở Tuyệt không tiện ở lại nữa, mong sư huynh lượng thứ!” Nói xong, hắn gật đầu với đối phương. Mặc dù hắn thong thả rời đi những bước chân vẫn khó giấu được sự vội vã. Hắn muốn gặp người đã khoác giá y lên vì hắn. Chu Thanh Sắc nhìn màu đỏ chói mắt kia, hắn cười tự giễu, cuối cùng thì vẫn có chút không cam tâm. Hắn làm như vậy cũng không biết là đang làm khó người khác hay tự làm khó mình đây? Có lẽ, là để mình đau tới tột độ, như vậy mới có thể thật sự từ bỏ.

Thiên, địa, quân, thân, sư.

Nếu như không còn cao đường thì lấy sự làm tôn, hoàn toàn hành lễ thuận lợi.

Hôm nay có hai người ngồi trên cao đường, thật ra cũng chẳng hề dạy dỗ gì thực tế, nhưng đã bái sư rồi thì không thể thay đổi được thân phận thầy trò được. Vì vậy, mặc dù khuôn mặt hớn hở của Không Vô Hồn và khuôn mặt trầm tĩnh của Chu Thanh Sắc rõ ràng khác nhau nhưng cũng không thể khiến người khác nói năng xoi mói gì được, càng huống hồ hôm nay bọn họ chỉ lấy thân phận sư phụ để tham gia hôn lễ chứ không phải để nhận lễ.

“Giờ lành đến!”

Tiếng xướng lễ vang dội vang lên khiến hai người ngồi trên cao đường đều giậTÂMình, ánh mắt cùng hướng về một chỗ.

Một đôi vợ chồng son chậm rãi bước vào khiến cả căn phòng trở nên rực rỡ vì bọn họ.

Ánh mắt Chu Thanh Sắc nhìn vào người phụ nữ mặc hỉ phục diễm lệ xa hoa, đầu phủ khăn voan đỏ, lòng hắn cuộn đau từng cơn, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng cùng nàng trò chuyện, hai bên đều thấu hiểu nhau...

Không Vô Hồn đang ngồi lười biếng mệTÂMỏi trên ghế, lúc hai người bước vào, y liền ngồi lại ngay ngắn, không còn chút dáng vẻ xem kịch vui nào nữa, biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt càng trịnh trọng hơn. Giây phút này, y thật sự ra dáng người lớn, như một sự tôn thực thụ. “Nhất bái thiên địa.”

Sở TuyệTÂMơ màng thất thần như đang nằm mơ nhìn chằm chằm vào người bên cạnh mình, tiếng nói vang lên khiến hắn hoàn hồn. Hắn nắm chặt dải lụa hoa trong tay, chậm rãi xoay người. Lúc cả hai cúi người bái lạy thì bên ngoài đang yên ắng không tiếng động chợt vang lên tiếng ồn ào đánh nhau. Ánh mắt Sở Tuyệt u ám nhưng động tác bài thiên địa không hề dừng lại chút nào, Nguyên Vô Ưu bên cạnh hắn cũng không hề ngừng lại.

Những người khác kinh ngạc vì tiếng động bên ngoài, nhưng khi nhìn thấy động tác không chút do dự của hai người thì ai nấy đều hiểu ra, bây giờ có là thần tiên hạ phàm cũng không thể dừng cuộc hôn nhân này lại được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.