Ông lão trầm mặc một lúc rồi đáp: “Xét theo tình thế trước mặt, lựa chọn của hoàng thượng là con đường có lợi nhất.” Nếu hoàng thượng thật sự khăng khăng muốn ngọc nát đá tan thì hẳn như vậy mới thật sự là sai. Với thực lực của nước Sở, nước Sở không sợ nước Đại Nguyên mới vực dậy, càng không sợ nước Chu cường thể ngày nay nhưng lại không thể không sợ phải đối phó một lúc với hai nước. Tình thế bức bách, hắn chỉ có thể lùi một bước mới có thể đổi lấy cơ hội sau này.
“Năm trăm dặm, năm trăm dặm... chỉ năm trăm dặm đất hoang nho nhỏ lại đổi được cánh tay đắc lực của trẫm. Nguyên Vô Ưu không2hổ là Nguyên Vô Ưu, lần này nhìn thì có vẻ như trẫm thắng nhưng thật ra trẫm vẫn thua... cũng như năm đó, trâm cũng thua Nguyên Vô Ưu vậy.”
“Hoàng thượng dùng năm trăm dặm đất biên cương nhưng đổi lại được hơn mười năm nước Sở yên bình không cần lo lắng về sau, thật ra cũng không tính là thua. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Hoàng thượng bây giờ vẫn đang trẻ trung khỏe mạnh, việc gì phải canh cánh trong lòng việc phải nhượng bộ nhất thời?” Ông lão khuyên nhủ.
Sở Hồng nhắm mắt, đột nhiên mở bừng mắt ra, ánh mắt sắc bén và sáng rỡ: “Người có tin lời Bạch Thị đã từng nói không?” Ông lão buông mắt: “Lão nô tin.”5Sở Hồng ngẩn ngơ không lên tiếng. Thật ra hắn cũng tin, nhưng bây giờ... “Cho dù bây giờ trẫm không còn cánh tay đắc lực nữa nhưng rồi sẽ có một ngày, trẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417901/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.