Sở Nghị?
Ánh mắt của Nguyên Vô Ưu và Sở Tuyệt cũng lúc lóe lên tia sáng, Nguyễn Vô Ưu thì kinh ngạc, còn Sở Tuyệt thì lại âm trầm không rõ.
“Sở Nghị muốn gặp ta?” Nguyên Vô Ưu theo bản năng nhìn về phía người nào đó, nhưng lại thấy người đó khẽ khép mắt, bình tĩnh như chuyện này là không liên quan đến hắn. Đây là chuyện riêng của nàng, sự nghi ngờ trong lòng nàng bỗng nhiên tan biến, nhưng sau đó lại không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn như vậy là đang ghen sao? Nghĩ đến đây, nàng cố ý không lên tiếng.
Một hồi lâu không thấy nàng lên tiếng, Sở Tuyệt nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy2nụ cười như có như không trên gương mặt nàng cùng sự thấu hiểu và cảm thông giữa đôi mày nàng.
Chút lòng riêng bị nàng nhìn thấu khiển cho Sở Tuyệt tuy rằng cố tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng lại vẫn cảm giác như da mặt của bản thân khẽ nóng lên, hắn thấy biểu hiện vừa nãy của mình thực là quá mất phong độ.
“Ta lúc nãy không phải ý đó.” Sở Tuyệt rất nghiêm túc lên tiếng giải thích. Đồng thời, hắn âm thầm tự nhắc nhở bản thân mình phải luôn luôn tỉnh táo, không được tự kiêu tự mãn, càng không được vì được yêu mà quên đi chính
mình, phải biết ở bên cạnh nàng có vô số người5đàn ông ưu tú, nếu cứ đơn thuần xem Sở Nghị là đối thủ, sau này hắn sẽ càng không thể leo ra khỏi bình dấm chua này được nữa! Nguyên Vô Ưu nhịn không được mà cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417900/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.