Chương trước
Chương sau
Tiêu thúc không nói gì mà chỉ giơ cao hai tay lần lượt chỉ đạo, đám người đứng trong sân vội vàng chia thành hai nhóm, sau đó trật tự đi vào màn đêm, một đội đi về hướng hoàng cung, đội còn lại đi về phía cửa thành.
Đến khi người cuối cùng biến mất vào trong màn đêm, Dã Lang vẫn luôn ẩn thân trong chỗ tối mới1bước ra từ màn đêm, ánh mắt Tiêu thúc nhìn hắn có chút không đồng ý: “Dã Lang, ngươi không nên đến đây.” Dã Lang hờ hững mỉm cười: “Cho dù ta không thể xông pha chiến đấu vì vương gia được nữa thì ta cũng phải đứng ở đây. Ta vĩnh viễn thuộc về nơi này, mạng sống của ta vĩnh viễn thuộc về vương gia.
“Vương gia không mong8người bị nghi liên lụy.” Bây giờ, Dã Lang đã có vợ có con, mặc dù người hắn cưới là Cửu công chúa nhưng lần trước, Dã Lang xông vào hoàng cung vì vương gia đã khiến hoàng thượng cảm thấy khó chịu sẵn rồi, nếu hoàng thượng biết việc hôm nay Dã Lang lại nhúng tay vào, e rằng sẽ không dễ ăn nói như vậy nữa.
“Không sao, gả2cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Nếu có một ngày hoàng thượng thật sự không thể chấp nhận được ta muốn tìm ta tính sổ, cùng lắm thì ta dẫn ba mẹ con quay về điền viên, sống tự do tự tại, có thái hậu ở đó, người ấy chắc chắn sẽ không lấy mạng chúng ta thật đâu.” Nước Đại Sở của ngày hôm4nay là nhờ vương gia dẫn theo bọn họ vào sinh ra tử để bảo vệ lấy, nhưng bây giờ xem ra, thật ra vương gia nói đúng lắm, cho dù không có vương gia, không có Dã Lang hắn thì nước Sở vẫn sẽ không đổi.
Tiêu thúc như nhớ ra điều gì, biểu cảm vô cùng phức tạp: “Sau này vương gia... mong rằng vương gia vĩnh viễn sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay của mình.” Nói đến đây, sắc mặt Dã Lang cũng hơi ảm đạm: “Cho dù vương gia có lựa chọn thế nào thì việc chúng ta có thể làm cũng chỉ là tôn trọng quyết định của ngài ấy thôi.” “Nguyên Vô Ưu có thể một mình đến nước Sở cũng đã không uổng công vương gia đối xử với nàng như vậy rồi. Thôi, chỉ cần vương gia sống cuộc sống mà người muốn thì chúng ta sẽ không ngăn cản.” Tiêu thúc thở dài một tiếng, thật ra ông đã mong vương gia có thể trút bỏ trọng trách trên vai, sống những ngày tháng đơn giản vui vẻ từ lâu rồi.
Bây giờ vương gia đã muốn sống như thế, nhưng người phụ nữ vương gia yêu lại là hoàng đế. Trong lòng ông không phải là không lo lắng, nhưng như những gì Dã Lang đã nói, nếu đây đã là sự lựa chọn của vương gia thì việc bọn họ có thể làm cũng chỉ là tôn trọng quyết định của ngài ấy mà thôi.
Nói đến Nguyên Vô Ưu, Dã Lang im lặng, chỉ ngẩng đầu nhìn vào bầu trời đêm đến xuất thần. Người phụ nữ có thể khiến vương gia cố chấp không quan tâm đến mọi thứ nhất định sẽ không phụ vương gia.
Địa lao. Tiếng binh đao từ xa lại gần cho thấy đối phương sắp đánh vào địa lao rồi. Trong phòng giam, Sở Tuyệt ngồi trước bàn nhẹ nhàng đặt tách trà trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía ông lão, ánh mắt bình tĩnh đủ để thể hiện sự quyết tâm của hắn. “Người việc gì phải có thêm thương vong? Người phải hiểu là đêm nay ta nhất định sẽ đi ra ngoài, cho dù là phải mở đường máu.” Hắn tuyệt đối sẽ không để nàng rơi vào nguy hiểm. Ông lão đang nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy lời hắn thì hơi nhíu mày, mở mắt nhìn Sở Tuyệt, ánh mắt ông rất phức tạp như đang vui mừng, như đang thương tiếc lại như kiêng nể.
“Vì một người phụ nữ mà người thật sự muốn làm đến bước này sao? Ngươi phải biết người phản bội vua, bỏ rơi dân chúng vì một người phụ nữ, đây là tiếng xấu muôn đời đấy, sau này người mặt mũi nào về gặp liệt tổ liệt tông?” Ông lão hơi cao giọng, không khó để nghe ra sự tức giận.
Sở Tuyệt hờ hững buông mắt: “Trong tim phụ hoàng và hoàng huynh, bảo vệ đất nước và dân chúng là trách nhiệm từ khi sinh ra của Sở Tuyệt! Từ khi biết nhớ, ta đã sống và trách nhiệm này, mãi đến một ngày ta chết trên sa trường thì mới là chết có ý nghĩa, mới là cuộc đời thật sự của Sở Tuyệt ta. Nhưng có ai từng quan tâm xem ta có nguyện ý sống như vậy hay không?” “... Người điên thật rồi, ta có nói gì thì ngươi cũng không nghe nữa rồi.” Ông lão bất lực thở dài.
Sở Tuyệt ngước mắt, biểu cảm chế giễu: “Thế cục đối lập thiên hạ bây giờ đã chuyển từ rối ren sang cục diện ổn định, cho dù nước Chu có khởi binh đến xâm chiếm thì với thực lực của nước Sở có gì mà phải sợ hãi? Chỉ cần hoàng huynh từ bỏ dã tâm muốn mở rộng lãnh thổ thống nhất thiên hạ thì việc gì phải lo lắng đến an nguy nước Sở nữa? Chẳng lẽ người sẽ bàng quan đứng nhìn hoàng huynh hành động nông nổi, thậm chí là ném vạn dân vào biển lửa hay sao?”
Ánh mắt ông lão hơi ngừng lại, đang định nói gì đó thì cửa đá mở ra, người bên ngoài đã đánh vào rồi, nhưng thực lực của phe phòng thủ cũng không thể xem nhẹ, rất nhanh đã tìm được cách đánh trả có lợi.
“Dừng tay cả đi.” Lúc hai bên đang đánh ngang cơ với nhau, ông lão cuối cùng cũng lên tiếng ra lệnh. Sở Tuyệt đứng dậy bước ra khỏi phòng giam, sau đó trịnh trọng cúi người với ông lão: “Ơn của sư phụ, Sở Tuyệt khắc ghi trong lòng.”
Ông lão phất tay: “Con không cần cảm ơn ta, ta nhận hoàng lệnh, cứ vậy thả vương gia ra thì lão nô không dám, nhưng lão nô nguyện ý đi với vương gia đến gặp hoàng thượng, có lẽ hoàng thượng sẽ khoan dung thành toàn cho vương gia.” Ông tin hoàng thượng vẫn là minh quân, đương nhiên hiểu được đại sự đã tàn, phải dùng lý trí để xử lý, mà dù sao thì vương gia cũng là anh em với người, việc lại liên quan đến nước Đại Nguyên, hoàng thượng có tức giận hơn nữa thì cũng phải suy đi tính lại rồi mới làm.
Bình minh hửng sáng nhưng Sa Hà Dịch Quán yên lặng đến kì lạ, ngay cả mấy con gà bà chủ Điền nuôi trong sân dường như cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường nên không dám gáy nữa.
Bà chủ Điền sợ hãi quỳ trên đất, một tay cố gắng túm chặt ống tay áo chồng mình. Bà không hiểu đã xảy ra chuyện gì nữa? Hôm qua, chồng bà đi ra ngoài cả đêm đến tận một khắc trước mới dẫn thêm một đội quân bình hùng hổ trở về, vừa quay về đã không nói không rằng bắt bà quy ngoài cửa.
Mà mấy tên binh lính mặc áo giáp bạc tay cầm đại đao vừa vào cửa, không nói câu nào đã bao vây lấy dịch quán.
“Bố... bố nó à, xảy ra chuyện gì thế?” Điền bà tử liếc nhìn thanh đại đao sáng lấp lánh trong tay vị quan binh bên cạnh mình, tim bà thắt lại, không nhịn được kéo ống tay áo của Điền Lương, nhỏ giọng lên tiếng. Điều Lương toát mồ hôi hột nháy mắt với bà ý bảo bà câm miệng đừng lên tiếng, bây giờ trong lòng ông ta cũng đang vô cùng hoảng sợ. Nghĩ đến việc lát nữa hoàng thượng sẽ đích thân đến đây, mồ hôi trên đầu ông ta không ngừng chảy xuống. Ông thật không ngờ hoàng thượng sẽ xuất cung đích thân đến đây ngay trong đêm. Điển bà tử vốn còn muốn nói điều gì nhưng nhìn thấy chồng mình toát mồ hôi hột, sợ hãi bất an nhìn về phía trước, bà nhìn theo, sau đó ngây người.
Một đoàn người ngựa chạy như bay đến, bà ta có ngu dốt đến mấy thì cũng biết rằng không phải ai cũng có thể mặc áo gấm cửu long có thêu ngọc. “Chủ sự Sa Hà Dịch Quán Điền Lương cung nghênh hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Điền Lương dập đầu thật mạnh lên đất hô lớn. Bà chủ Điền cũng cúi sát đầu xuống đất, trái tim sắp vọt ra khỏi miệng đến nơi rồi.
Sở Hồng xoay người xuống ngựa, đưa mắt đánh giá dịch quán vô cùng sơ sài trước mắt rồi mới nhìn Điền Lương đang quỳ dưới đất: “Ở đâu?” “Hồi... hồi hoàng thượng, ở... ở trong sương phòng hậu viện.”
Sở Hồng híp mắt: “Chỉ có hai người sao?”
Lần này, không đợi Điền Lương trả lời, thống lĩnh tướng quân đã trả lời: “Hồi hoàng thượng, bốn phía sương phòng hậu viện có mười tên hộ vệ, tạm thời chưa rõ số người trong phòng.”
Nghe nói còn có mười tên hộ vệ, Điền Lương sợ hãi vô cùng. Ông ta còn tưởng chỉ có hai người thôi chứ. Mười người... Sở Hồng cười lạnh. Nguyên Vô Ưu thật là ngông cuồng ngạo mạn làm sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.