Chương trước
Chương sau
Tiếng động ngoài sân trước không nhỏ, thế nên mặc dù Nguyên Vô Ưu ở sân sau nhưng cũng nghe thấy tiếng động ấy. Đào Dao bước từ trong phòng ra, một tên ám vệ bỗng hiện thân lên nói nhỏ vào tại ông mấy câu, Đào Dao gật gật đầu rồi nháy mắt, tên ám ảnh đó lại biến mất vào trong màn đêm.
Đào Dạo quay về phòng, nhìn1chủ tử đang trầm ngâm mà viết chữ, ông nghĩ một chút, vẫn quyết định bẩm báo tin tức này lên: “Chủ tử, vị Điền chủ sự kia đích thân vào Kinh rồi.”
Nguyên Vô khẽ đáp một tiếng, cây bút trong tay cũng không dừng lại một chút nào, nho nhã mà móc một cái, tạo ra một nét móc đẹp đẽ vô ngần, sau đó mới nhàn nhạt nói:8“Bên ngoài là ai? Ngươi không nghe lệnh của cô, rốt cuộc đã âm thầm mang theo bao nhiêu người đến?”
Khóe miệng Đào Dao co rút một chút: “Chỉ đem theo mỗi U Tam.” Sớm biết như vậy thì ông đã không nói rồi. Nguyên Vô Ưu liếc xeo ông một cái, cười như không cười: “Thật sự chỉ có U Tam?”
“Thật sự là chỉ có mỗi U Tam. Thuộc2hạ muốn đem theo thêm vài người, nhưng thuộc hạ không dám giấu giếm bệ hạ.” Đào Dao nhún vai nháy mắt rất bình tĩnh. Nguyên Vô Ưu nhìn ông một lát, đột nhiên nói: “U Tam.” Ánh nến khẽ chập chờn, một bóng dáng len vào từ cửa sổ, quỳ dưới mặt đất: “U Tam tham kiến chủ tử.”
Đào Dao cúi đầu rũ mắt, khẽ run rẩy một chút.
Nguyên4Vô Ưu liếc nhìn Đào Dao đang đứng đó giả vờ bình tĩnh một cái, rồi mới nhìn về phía U Tam đang quỳ trước mặt, hỏi rất nhẹ nhàng: “Có bao nhiêu người đi theo bảo vệ cô?” Đào Dao nháy mắt với U Tam một cái, nhưng đáng tiếc, U Tam rất thành thực mà trả lời: “Bẩm chủ tử, có mười người.” Nguyên Vô Ưu gật đầu, không lên tiếng nữa, chỉ là xoay người tiếp tục luyện chữ của nàng. Đào Dao khẽ phẩy phẩy tay, tỏ ý bảo hắn lui xuống. U Tam rất nhanh liền biến mất, trong phòng lại vắng lặng như cũ. Nguyên Vô Ưu nhìn chằm chằm chữ mà nàng vừa viết, nói: “So với ba trăm người lúc xuất Kinh, bây giờ ngươi chỉ lén đem theo mười người, cũng không tính là quá đáng.”
Đào Dao lúc này thật sự rất hối hận, sớm biết như vậy, ông đã lén đem thêm vài người nữa tới rồi. Dường như biết được Đào Dao đang nghĩ gì, ánh mắt Nguyễn Vô Ưu trầm xuống mà lên tiếng: “Chẳng qua, chỉ có lần này, không có lần sau.”
“Vâng, thuộc hạ hiểu rõ.”
Điền Lương đi suốt cả một đêm để vào đến Kinh thành. Ông dừng ngựa, nhìn cánh cửa thành vẫn đóng chặt ở nơi xa kia, sắc mặt bắt đầu có chút chần chừ. Sự việc quan hệ rất lớn, ông không cho phép có sai sót gì, cho nên mới không dùng chim bồ câu đưa tin mà tức tốc cả đêm để vào Kinh. Nhưng ông không nghĩ rằng việc vội vã men theo ánh trăng chạy đến đây, trên đường đi lại thuận lợi một cách kì lạ, thế nên đã đến đây sớm hơn cả dự định.
Điền Lương ngẩng đầu nhìn sắc trời đêm. Đợi đến lúc của thành mở khi trời sáng, vẫn còn khoảng ba canh giờ nữa! Nhưng tôi tự tiện xông vào cửa cấm là tội chết, thậm chí ông có thể chưa kịp gõ cửa đã bị một cơn mưa mũi tên bắn chết cũng không chừng.
Nghĩ đến món đồ nặng trịch trong lòng kia, ông lại cắn răng. Ông bị nhốt ở dịch quản mười mấy năm không có cơ hội hành động, mắt thấy dịch quán ngày qua ngày lại càng thua lỗ mà không có cách gì, bây giờ cơ hội trời cho rơi trúng đầu ông, ông không nhanh chóng nắm bắt lấy cơ hội này thì chẳng phải sẽ nuối tiếc cả đời hay sao? Ông không cần đại phú đại quý, chỉ cần một chức quan nho nhỏ là đủ rồi.
Nghĩ đến đây, cây roi trong tay Điền Lương vung lên, nhanh chóng thúc ngựa chạy lên trước. Chỉ là ông vừa chạy đến dưới cổng thành, còn chưa kịp xuống ngựa, trên cổng thành đã vang lên tiếng hét: “Kẻ đến là ai, dám tự ý xông vào cửa cấm sao?” “Tại hạ chủ dịch quản ở Sa Hà, Điền Lương, có chuyện gấp muốn được gặp bệ hạ.” “To gan, ngươi chỉ là một tên chủ sự của dịch quán ở Sa Hà bé nhỏ, vậy mà dám mở miệng đòi gặp hoàng thượng, đáng tội gì chứ. Người đâu, bắn tên.”
Những cung thủ trên tường thành đã bắt đầu kéo cung lên, trên tường thành đen kịt không biết có bao nhiêu mũi tên đang nhắm vào mình, trong lòng Điền Lương nhảy lộp bộp, nhưng vẫn cố gắng hét lên: “Tướng quân, nếu như không phải là chuyện gấp gáp, Điền Lương nào dám nửa đêm xông vào cửa thành chứ? Bắn chết Điền Lương là chuyện nhỏ, nhưng lỡ như làm dang dở việc chính, đến lúc đó hoàng thượng trách tội xuống dưới, ai có thể chịu trách nhiệm chứ? Vẫn mong tướng quân suy nghĩ kĩ.”
“Đợi đã.” Người trên tường thành giơ tay lên kêu dùng, sau đó quay đầu nói với tướng sĩ tâm phúc đằng sau mấy câu. Sau khi tên tướng lĩnh đó nhận lệnh, liền nhanh chóng lui xuống dưới.
Vừa nãy mới bước qua quỷ môn quan một lần, lúc này cả người Điền Lương ướt sũng, ông đưa tấm danh thiếp ôm chặt trong lòng cho tên tướng sĩ đi ra từ cửa bên cạnh đó: “Làm phiền tướng quân rồi.” Vị tướng sĩ đó gật đầu với hắn: “Ngươi đợi đó, nếu như không phải là chuyện thật sự gấp như người nói, không chỉ là mạng nhỏ của ngươi không còn, e là ta cũng bị liên lụy.“. Điền Lương cười khổ một tiếng, đưa tay lên lau mồ hôi. Nếu như nói lúc này ông không hối hận thì là giả, nhưng việc đã làm đến nước này, ông cũng không được phép hối hận, chỉ có thể cố gắng bước về phía trước mà thôi. Rất nhanh, thứ bí mật đó được nhanh chóng đưa vào trong cung. Lúc tin tức được đưa vào trong cung, cấm quân đang trực không dám lơi là, rất nhanh liền trình lên cho Mạc công công Thái giám tổng quản. Tiểu Mạc Tử nhìn lá thư bị bao kín kia, nghĩ một chút, vẫn là cố gắng đi bẩm báo với Sở Hồng. Khoảnh khắc khi Sở Hồng nhìn thấy bái thiếp của Nguyên Vô Ưu, sắc mặt e là khiến cho Tiểu Mạc Tử đứng bên cạnh cũng thấy hoảng sợ. Tiểu Mạc Tử vốn cho rằng, biểu cảm khiến hắn cảm thấy đáng sợ đó của chủ tử đã là cực hạn khó mà thấy được rồi, nhưng lại không ngờ những chuyện tiếp theo còn khiến hắn cảm thấy đáng sợ hơn. Hắn chính mắt nhìn thấy chủ tử mình không chỉ hận, mà còn đau khổ, thậm chí... vừa nãy, hắn còn thấy được giọt nước thấp thoáng trong mắt bệ hạ. Tiểu Mạc Tử không dám ngẩng đầu lên nữa, một hồi lâu sau, hắn mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh của chủ tử: “Tuyên chỉ, trẫm muốn lập tức đến dịch quán ở Sa Hà.”
Tiểu Mạc Tử vốn không dám ngẩng đầu lên nhìn thánh nhân, hận đến nỗi muốn vùi cả đầu của mình vào bụng mà khiếp sợ ngẩng đầu lên: “Hoàng thượng... Vâng, nô tài đi chuẩn bị ngay.” Liếc nhìn cánh tay vì nắm chặt lấy tấm danh thiếp đến nỗi trắng bệch và gương mặt vặn vẹo không thể khống chế được của Sở Hồng, Tiểu Mạc Tử vốn muốn lên tiếng khuyên ngăn nhưng lại không dám. Ngay giây phút này, hắn chỉ biết rằng, bây giờ bất kể là hoàng thượng nói gì, hắn đều phải làm theo mới có thể bảo toàn mạng sống.
“Đợi đã...”
“Hoàng... hoàng thượng?” Tiểu Mạc Tử khẽ dừng bước chân lại, cẩn thận từng li từng tí mà quay đầu.
Sở Hồng nhắm mắt lại, im lặng một hồi lâu mới cắn chặt răng lại, dường như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ra lệnh cho thống lĩnh cầm quân đi trước một bước, không được hiên ngang quá mức, trẫm muốn vi phục xuất Kinh.”
Tiểu Mạc Tử âm thầm thở hắt ra một hơi, nhưng vẫn lập tức cung kính cúi người: “Nổ tài hiểu rõ.”
Sau khi Tiểu Mạc Tử ra ngoài, ánh mắt âm trầm của Sở Hồng lại quay về tấm danh thiếp trên tay, rồi lại nghiến răng ken két, nàng... sao lại dám... sao lại dám...
Sở Hồng vị phục xuất Kinh, lại trong lúc nửa đêm như vậy, theo lý mà nói là không thể khiến cho người khác chú ý, nhưng như một hòn đá bị ném xuống mặt hồ tạo ra ngàn cơn sóng, đêm này đã định sẵn là không yên bình rồi.
Sở Hồng vừa ra khỏi thành, Chiến Vương Phủ và Sở Nghị cũng nhận được tin tức. Lúc này, Chiến Vương Phủ vốn nên yên tĩnh vẫn yên tĩnh không một tiếng động như xưa, nhưng... Một đám người lấy Tiêu thức làm người dẫn đầu đứng thẳng giữa sân của Chiến Vượng Phủ, số người không nhiều, không đến một trăm người, bọn họ không làm gì cả, chỉ là đứng ở đó tạo thành một khí thể khiếp sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.