Khi biến quan hai nước Sở - Đại Nguyên có xung đột với nhau, trời đã vào hạ, Kinh thành lại bắt đầu sôi nổi suy đoán về việc Tam hoàng tử nước Chu lại xuất hiện lần nữa. 
Nguyên Vô Ưu gác lại công việc trên tay, đưa Đào Dao đi theo Chu Thanh1Sắc rời khỏi Kinh thành. Từ Kinh thành nước Đại Nguyên đến biên quân Ký Đông hết một tháng trời, dưới sự dẫn đường của Chu Thanh Sắc, Nguyên Vô Ưu chỉ mang minh Đào Dao đi theo cuối cùng cũng đến được chân núi Phiêu Miễu Hư Vô trong truyền thuyết. 
Đoàn người đứng8ở một nơi trên đỉnh núi phóng mắt nhìn ra phía trước. Trên tầng mây, một đỉnh núi đứng sừng sững, đỉnh núi đó lắc lư mờ mờ ảo ảo trong lớp sương mù, lúc ẩn lúc hiện, như gần ngay trước mắt, lại như xa tận chân trời. 
Truyền thuyết đúng là không chỉ2nói suông, núi Phiêu Miễu trong truyền thuyết đúng là ở gần Ký Đông.” Nguyên Vô Ưu nhìn chằm chằm đỉnh núi có thể gọi là kỳ quan nhân gian trước mắt, nói như đang suy nghĩ điều gì. Vị trí của nàng bây giờ vừa hay ở bên ngoài vùng giao chiến giữa4biên giới nước Sở và biên giới Ký Đông. “Đầu kia của ngọn núi, nếu ta đoán không sai thì nó chính là nước Chu.” Nói cách khác, ngọn núi như tiên cảnh, dài dằng dặc không thấy điểm cuối này lại nằm ở vùng giáp ranh giữa ba nước. 
Sự tồn tại của nó kì diệu không sao tả xiết! 
Càng gần núi, Nguyên Vô Ưu càng cảm thấy khác biệt. Không khí xung quanh như đông đặc lại, càng đến gần, cảm giác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417865/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.