Những gì xảy ra trong đại sảnh đều được truyền lại rất chi tiết qua bức bình phong ngăn cách bằng gỗ lim sát vách trong sảnh. 
Trên ghế chủ vị rộng rãi là Nguyên Vô Ưu đang giả trang thành một người đàn ông. 
Trường bào bằng gấm với hoa văn chìm1màu vàng kim, trầm làm bằng bạch ngọc, bộ nam trang đơn giản mặc lên cơ thể tuyệt mỹ của nàng lại tăng thêm vẻ xinh đẹp, tôn quý, rung động lòng người. Tiểu Hoa tử đứng cạnh nàng đang cố tỏ ra bình tĩnh, làm như không nghe thấy tiếng8khóc cực kỳ bị ai truyền từ trong đại sảnh ra. 
Tính theo thứ tự từ chiếc ghế kế bên cửa sổ là Văn Vô Hà sau đó đến Đệ Ngũ Chiểu. Văn Vô Hà thu hồi lại tầm mắt, thần sắc còn xem như bình tĩnh. 
Nguyên Vô Ưu không tiếng động2đặt ly trà được khắc hình hoa mẫu đơn uốn lượn trong tay xuống. 
Chỉ là một tiếng động rất khẽ nhưng lại làm mọi người ngồi đây chú ý, Văn Vô Hà cùng Đệ Ngũ Chiểu đều khẽ ngẩng đầu lên. “Cả một đời tầm thường, nửa đời lại đi tranh4công đoạt lợi, tranh quyền háo thắng? Đến cùng thì chuyện này là thế nào? Thông minh đã khó, hồ đồ càng khó hơn, bởi vậy mới có sự chọn lựa. Lúc chọn lựa con đường sau này, không biết rằng hết thảy trách nhiệm đều gắn liền với sự lựa chọn của bản thân, là tốt hay xấu, là khổ hay sướng, đều phải thừa nhận lấy.” 
Nói đến đây, Nguyễn Vô Ưu dừng lại mấy giây, mới lạnh nhạt nói tiếp: “Thật ra, nếu như có thể hổ đồ, vẫn là nên hồ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417862/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.