Bức tranh kia vẽ một tiểu tăng nhân, trên người mặc một bộ tăng phục, đẹp như hoa sen vàng nở dưới chân Phật, xinh đẹp hiền từ, mờ ảo lại sống động như Phật giáng thể thật. Bất cứ ai thấy bức tranh này, đều chỉ nghĩ đến việc chắp tay cúng bái, cũng không dám sinh ra bất kì ý1khinh bạc nào.
Sau khi Hoài vương tỉnh táo lại, khóe mắt khẽ động, trầm giọng hỏi: “Ai vẽ?”
Bức họa không có đề tên, những nét bút trong sự phóng khoáng, thanh tú lại ẩn hiện cứng cáp, vừa liếc mắt đã biết người vẽ là nam nhân.
Nguyên Vô Ưu cười: “Con đoán, là Bình Duệ về.”
“Ý hắn thế nào?” Hoài vương bỏ8qua hai chữ nàng nói phía trước, trực tiếp đem vấn đề gắn lên đầu Bình Duệ.
“Có lẽ là một loại thái độ.” Hoài vương nâng mắt, xoay mặt nhìn về phía Nguyên Vô Ưu, nhướng mày: “Vô Ưu, sao vậy?” Con đoán? Có lẽ? Những từ ngữ suy đoán này, nàng rất ít khi sử dụng.
Nguyên Vô Ưu chỉ chỉ ngón2tay của hắn: “Bởi vì trong lòng con không yên. So với bức tranh này, con càng quan tâm cảm giác của người hơn, ý của bà ấy thế nào?” Chữ “bà ấy” này là chỉ có thái phi.
Sắc mặt Hoài vương nhạt đi: “Chuyện này ta sẽ xử lý.” Nguyên Vô Ưu buông bức tranh trong tay xuống, cúi đầu kéo4từng ngón tay của hắn ra, vân về những nếp nhăn trong lòng bàn tay ấy. Nàng vuốt thẳng tờ giấy, thu những chữ trên đó vào trong mắt. Nàng âm thầm thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn là một người con hiếu thuận với Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417788/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.