Vọng Giang Các, nhã gian.
Vũ Văn Tranh nhìn chằm chằm vào Bình Duệ ngồi đối diện. Nghĩ tới thân phận của hắn ta, không thể không nói, trong lòng Vũ Văn Tranh hắn thực ra1vẫn có một chút bất ngờ. Lúc mới quen biết, hắn đã biết Bình Duệ là Tam công tử được Bình quốc công yêu thương nhất, nhưng lại không biết hắn là người quan trọng8với đương kim hoàng đế.
“Đã có duyên gặp gỡ Bình huynh đệ nhiều lần, nhưng lại có mắt mà không biết núi Thái Sơn, Vũ Văn thật hổ thẹn.”
Bình Duệ cười nhạt: “Vũ Văn huynh2chê cười rồi.”
Vũ Văn Tranh thu lại tia sáng trong mắt, nhấc tay nâng chén rượu: “Bình huynh đệ có thể đến gặp Vũ Văn, Vũ Văn cảm kích không ngừng, ly rượu này kính4Bình... tướng quân.”
Đối với sự cố ý dừng lại đôi chút của Vũ Văn Tranh, sắc mặt Bình Duệ vẫn ôn hòa như cũ, không một gợn sóng, nhưng giọng nói lại nhàn nhạt: “Bình mỗ tuy chỉ có duyên gặp mặt vài lần với Vũ Văn huynh, nhưng lúc nói chuyện, lại vẫn luôn có một cảm giác thỏa mãn. Lẽ nào đến nơi Kinh thành này, Bình Duệ vẫn như xưa, còn Vũ Văn huynh lẽ nào đã không còn là Vũ Văn huynh nữa?”
Nụ cười trên mặt Vũ Văn Tranh lại sâu thêm vài phần, không nói hai lời liền uống hết ly rượu trong tay, sau đó mới nói: “Bình huynh đệ nói rất đúng, là Vũ Văn Tranh ta thiển cận. Để tỏ ý xin lỗi, Vũ Văn bằng lòng tự phạt ba ly.”
Nói xong, cũng không đợi Bình Duệ trả lời, Vũ Văn Tranh liền tự phạt rượu.
Bình Duệ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417736/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.