Đêm đã khuya, hàn khí đậm đặc bủa vây, trong lều trại dành riêng cho Chu thái tử vọng ra giọng nói quở trách: “Bản điện hạ không muốn nghe những lời này nữa, lập tức lui xuống.”
“Thái tử.” Một âm thanh nôn nóng vang lên.
“Lui đi.” Giọng Chu thái tử bắt đầu trở nên nghiêm khắc hơn.
“Tuân lệnh thái tử.”
Ngay sau đó, hai người đàn1ông trung niên từ trong lều lui ra. Vì tiếp xúc ngay với cái lạnh thấu xương cắt da cắt thịt bên ngoài nên đầu của họ cũng có chút thanh tĩnh hơn, hai người cùng đưa mắt nhìn nhau, thầm cười khổ.
Trong lòng hai người họ đều một lòng kính trọng Tam hoàng tử, nhưng họ là người của thái tử, Tam thái tử bây8giờ dường như đã quá nổi trội, lấn át và đè nặng lên thái tử quá nhiều rồi, thân là trợ tá của thái tử, bọn họ không thể không đối mặt với vấn đề này. Cần phải biết rõ, thái tử có được vinh quang thì bọn họ mới mong có được ngày vực dậy.
Lúc hai vị cận thần trợ tá đi ra ngoài, túp2lều chợt lay động, từng đợt gió lạnh buốt thốc vào khiến cho vị Chu thái tử người từ nhỏ đến lớn đều được bao bọc trong ấm áp nhung lụa, không nhịn được mà run rẩy từng cơn, cơn ớn lạnh dâng trào từ trong tim lan tỏa khắp thân thể.
Chính bản thân hắn cũng không thể phân biệt sự buốt giá đến tê tâm4liệt phế nơi lồng ngực hắn giờ đây là vì những cơn gió đông kia hay chính là vì lời của hai vị thân vệ phụ tá khi nãy đã nói?
Tiểu Khấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417710/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.