Chương trước
Chương sau
Lam Vân nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Nhìn người đàn ông mặt mũi đỏ ửng như tôm luộc, cả người cứng đờ không dám động đậy trước mắt, nàng bật cười khúc khích.
“Ngươi... Đây là... Cái kia... Ta...” Sở Tuyệt căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn, chính1hắn còn không biết mình đang nói cái gì nữa.
Lam Vân càng vui vẻ hơn: “Đêm đã khuya lắm rồi, người mau về đi. Ngày mai ta không đi tiễn người nữa.”
Mặt Sở Tuyệt vẫn lúng túng như cũ, nhưng đôi mắt lại sáng quắc nhìn hắn chằm chằm:8“Nhưng mà... lúc... lúc nãy...”
“Đấy là nụ hôn tạm biệt.” Lam Vân nhẹ nhàng nói.
“Hôn... hôn tạm biệt sao?” Sở Tuyệt thì thầm nói.
Nhìn bóng dáng nghiêng nghiêng ngả ngả rời đi của Sở Tuyệt, nụ cười trên mặt Lam Vân dần biến mất. Trong mắt nàng vụt qua2tia sáng kì lạ khiến người ta không kịp nhận ra.
Có lẽ nàng bị cảm động trước tình cảm của hắn và những gì hắn đã bỏ ra. Có lẽ nàng thương tiếc cho trái tim lạnh lùng của hắn, cũng có lẽ... chỉ là có lẽ mà thôi.
Không4phải nàng không tin tưởng sự cố chấp trong tình yêu của hắn, cũng không phải nàng lo lắng sẽ có một ngày hắn lựa chọn vứt bỏ nàng vì đại nghĩa, mà là... nàng không sao tin được mình còn có đủ dũng khí để yêu một người bất chấp tất cả thê lần nữa.
Nếu đã như vậy, chi bằng nàng dùng lí trí giết chết tình cảm ngay từ khi nó mới nảy sinh cho rồi.
Cả đời này, nàng chưa bao giờ có khái niệm mơ tưởng về tình yêu, nàng thậm chí còn từ chối việc phải đụng chạm và tiếp xúc với nó.

Nhìn vương gia hồn bay phách lạc xiêu xiêu vẹo vẹo bước vào như u hồn, đoàn phụ tá ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.
Dưới ánh nhìn thúc giục đùn đẩy của mọi người, Dã Lang – người vừa được thăng chức lên làm phò mã không thể không đại diện đứng ra nhắc nhở: “Vương gia?”
Sở Tuyệt ngồi xuống ghế chủ vị. Dường như sự mềm mại vẫn còn lưu luyến bên bờ môi, khiến hắn bất giác lại nhớ về cảm giác ấy.
“Vương gia?” Dã Lang cao giọng gọi.
Việc này phải chăng có nghĩa là thật ra hắn có chút gì đó đặc biệt trong lòng Lam Vân?
“Vương gia ơi?”
Nhưng chẳng phải người Lam Vân thích là Chiêu Bình công chúa sao? Sao đột nhiên lại làm thế với mình? Hôn tạm biệt, hôn... tạm biệt sao? Chẳng lẽ hắn muốn bỏ đi à?
“Vương...” Dã Lang chỉ vừa hét lên một chữ, bỗng nhiên vương gia – người đang ngây ngốc khờ dại chợt trợn trừng hai mắt, cả người bắt đầu trở nên hoảng loạn sợ hãi.
“Vương gia, xảy ra...” Dã Lang nhìn cái ghế trống trơn, hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại với tốc độ của Sở Tuyệt, buột miệng nói nốt câu sau: “Chuyện gì thế?”
Sở Tuyệt xông vào Thưởng Nguyệt Biệt Viện như một cơn lốc. Thấy hắn xuất hiện, Phúc công công không hề ngạc nhiên mà chỉ cung kính hành lễ: “Nô tài tham kiến vương gia.”
Sở Tuyệt xông thẳng vào, Phúc công công vội vàng ngăn lại: “Xin vương gia đợi đã.”
“Bản vương muốn gặp Quốc sư.” Sắc mặt Sở Tuyệt u ám. Hắn không vui nhìn Phúc công công – người đang chặn hắn đứng lại.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Chiến vương, Phúc công công thầm nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói: “Khởi bẩm vương gia, Quốc sư đã ngủ rồi. Người dặn dò nô tài không được đến quấy rầy.”
Sở Tuyệt đẩy ông ta ra rồi xông thẳng vào.
Sắc mặt Phúc công công u ám, lặng lẽ nhìn theo Chiến vương. Không có sự đồng ý của Quốc sư, không ai có thể bước vào, còn có Pháp Không đại sư ở đó cơ mà.
Sở Tuyệt vừa định bước chân vào phòng thì đã bị Pháp Không chặn lại.
“Pháp Không đại sư?” Sở Tuyệt nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn chịu dừng chân.
Pháp Không đại sư chắp tay nói với hắn: “Xin vương gia hãy về đi, sư đệ đã ngủ say rồi.”
Sở Tuyệt hít một hơi sâu, ngược lại cũng đã bình tĩnh hơn. Hắn khẽ gật đầu với Pháp Không, lòng mang trăm mối tơ vò rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa tờ tờ sáng, trong cung đã truyền thánh chỉ đến: kể từ ngày hôm nay, Thưởng Nguyệt Biệt Viện phải trùng tu, trong quãng thời gian tu sửa, Quốc sư sẽ vào ở tạm trong Chiến Vương Phủ.
Lam Vân chẳng tỏ thái độ gì với thánh chỉ này mà rất bình tĩnh đi theo quản gia Chiến Vương Phủ, chuyển vào ở trong Thanh Ba Viện.
Chiến vương rời Kinh thành đi trấn thủ biên quan, nhưng Chiến vương phi vẫn còn ở trong phủ cơ mà, để Quốc sư vào ở tạm trong vương phủ thế mà được sao?
Bất kể việc này có thỏa đáng hay không, có phù hợp với quy tắc lễ giáo hay không, mọi người đều phải câm như hến không dám nói năng gì. Hoàng thượng đã ban thánh chỉ rồi, ai dám lên tiếng chất vấn cơ chứ?
Từ đám tạp dịch đến quản gia Chiến Vương Phủ đều cảm thấy vui như mở cờ trong bụng. Bọn họ cung kính với Lam Vân như cung kính với Chiến vương vậy, không ai dám có chút sơ suất nào. Còn Chiến vương phi thì sao?
Đừng nói là vương gia, ngay cả quản gia cũng chưa từng hạ lệnh cho bọn họ đối xử với vương phi như chủ tử thật sự, đúng không?
Hơn nữa, tất cả mọi việc trong Thanh Huyên Uyển đều do người vương phi mang tới xử lí. Bình thường, vương phi vẫn hay ru rú trong phòng hiếm khi ra ngoài, bọn họ rất khó gặp được nàng. Vì vậy, đối với bọn họ, không còn nghi ngờ gì nữa, vương phi chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Ngược lại, Quốc sư mới là người quan trọng hơn hẳn. Vương gia rất coi trọng hắn, việc này đã rõ như ban ngày rồi.
Mãi đến ngày thứ ba sau khi chuyển vào, Lam Vân mới đến Thanh Huyên Uyển để chào hỏi, nhưng nàng lại bị chặn đứng ở cửa. Người giữ nàng lại không ai khác chính là Tần Hằng.
“Vương phi không khỏe lắm, mời Quốc sư về đi.”
“Vương phi không khỏe sao? Đã mời thái y đến chưa? Nếu vậy, bản Quốc sư càng phải vào thăm nàng một lát.” Lam Vân nói xong thì cất bước vào trong.
Cheng! Kiếm trong tay Tần Hằng rút ra khỏi vỏ. Ánh sáng bạc lóe lên mang theo hàn khí bức người.
Phúc công công nhíu mày. Ông ta rất khó chịu, cất giọng the thé mắng: “Ngươi thật là to gan, dám bất kính với Quốc sư sao?”
“Bất an thì nóng giận, bất an thì sốt ruột. Đao kiếm vô tình, Tần thị vệ vẫn nên cất kiếm đi thì hơn!” Lam Vân lùi về sau một bước, thản nhiên nói.
“Nếu Quốc sư đã biết đao kiếm vô tình, vậy xin Quốc sư hãy về đi, đừng làm khó Tần mỗ nữa, bằng không thật sự sẽ giống lời Quốc sư nói, đao kiếm vô tình đấy. Đến lúc đó, ngộ nhỡ làm Quốc sư bị thương thì không hay lắm đâu.” Tần Hằng nghiêm mặt nói ra những lời đanh thép. Nói thì nói như vậy, nhưng kiếm trong tay hắn vẫn không buông xuống.
Lam Vân bất lực than thở: “Ta còn tưởng rằng ta và công chúa là bạn bè, công chúa sẽ chào đón ta vào ở tạm trong vương phủ cơ đấy. Tần thị vệ, chắc công chúa không biết là ta đã đến rồi. Hay là, ngươi đi bẩm báo giúp ta một tiếng nhé?”
Tần Hằng nhìn kẻ thấy khó mà không biết rút lui trước mắt, đôi lông mày rậm rạp nhăn tít muốn dính vào nhau luôn rồi. Giọng hắn vẫn cứng rắn vô cùng: “Nam nữ thụ thụ bất thân, mong Quốc sư hãy suy nghĩ cho danh tiếng của vương phi.”
Lam Vân nhướng mày: “Năm ngoái, tiểu tăng còn ngồi chung một chiếc xe ngựa đi chơi với vương phi mà, cũng có thấy ai nói gì đâu? Sao bây giờ lại ảnh hưởng đến danh tiếng của vương phi rồi?”
Tần Hằng đen mặt, mặt mũi lạnh lùng nói: “Xin Quốc sư hãy đi đi.” Hắn còn dám nhắc đến chuyện này sao? Nếu không phải đã biết hắn không có suy nghĩ bậy bạ gì với công chúa, Tần Hằng há có thể để hắn phá hủy danh tiếng của công chúa như vậy được ư?
Lam Vân bắt đầu cảm thấy không vui, lạnh lùng nhìn Tần Hằng: “Tốt nhất Tần thị vệ nên đi bẩm báo một tiếng, có lẽ vương phi sẽ chịu gặp tiểu tăng đấy?”
Trong mắt Tần Hằng nổi lên sát khí. Hắn nắm chặt kiếm trong tay, nghiến răng kèn kẹt, bày ra dáng vẻ nếu Lam Vân còn không chịu rời đi thì hắn sẽ xông lên!
Phúc công công nhìn cảnh giương cung bạt kiếm trước mắt, trong bụng liên tục than thở. Đây là chuyện gì vậy chứ? Ông cẩn thận lên tiếng khuyên bảo: “Quốc sư, hay là...”
“Phúc công công...”
Một giọng nói cuống quýt từ nơi nào gần đó vang lên cắt ngang lời của Phúc công công. Ngay sau đó, tiếng bước chân vội vàng gấp rút truyền đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.