Khuôn mặt hắn đẹp đến nín thở, diễm lệ vô cùng, đẹp như yêu ma muốn câu hồn đoạt phách, nhưng vẫn thờ ơ thuần khiết như cũ.
Cứ như thể, hắn là thần tiên bất phàm bị nhiễm phồn hoa chốn hồng trần, khiến người ta vừa nhìn đã bị mê hoặc, tâm hồn phơi phới, cả người đều cảm thấy ngứa ngáy râm ran vậy.
Sở Tuyệt không thể1khống chế nổi nữa, hắn giơ tay ra nắm chặt lấy tay Lam Vân kéo mạnh một cái, bế phốc cả cơ thể mảnh mai của hắn lên rồi ôm vào lòng. Sở Tuyệt phi thân lướt qua bậc thềm, nhẹ nhàng ngồi lên lưng một con ngựa quý màu nâu.
“Đi!”
Ngựa chạy nhanh như bay, ống tay áo hai người tung bay trong gió. Giây phút này, cảnh như8tranh vẽ đẹp đến say lòng người!
Tất cả mọi người đều say mê ngơ ngác đứng nhìn bóng dáng hai người dần khuất xa. Bọn họ khắc ghi cảnh tượng này vào tận đáy lòng, có lẽ, cả đời này cũng không thể nào quên được.
Sở Hồng bỗng nhiên xoay người đi vào trong nội điện.
Tiểu Mạc Tử toát hết mồ hôi hột, vội vội vàng vàng đi theo2sau. Tất cả mọi người đều bị mê hoặc hết rồi, duy chỉ có mình hắn mới thấy được bàn tay nổi đầy gân xanh dữ dằn và bóng dáng cứng nhắc u ám của hoàng thượng.
Sở Nghị nhìn trân trân về hướng hai người kia vừa rời đi. Hắn nhìn rất lâu, ánh mắt dần chuyển từ si mê sang chán chường, cuối cùng là tuyệt vọng.
Nhiếp Trường4Viễn thu hồi ánh mắt, quay qua vỗ mạnh lên vai hắn mấy cái, vừa an ủi vừa nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417633/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.