Đối với nước Đại Nguyên mà nói, săn bắn giữa trời đông khắc nghiệt của tháng chạp là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Cùng một mảnh thiên địa nhật nguyệt, phong cảnh bốn mùa cũng tương đồng, nhưng tình hình trong nước khác nhau, phong1tục cũng khác nhau.
Nước Đại Nguyên không có tập quán săn bắn vào mùa đông, càng không có hoạt động săn bắn với quy mô lớn như thế này. Ở nước Đại Nguyên, chỉ khi thời tiết ấm áp, xuân về hoa nở, ánh nắng8tươi sáng thì thỉnh thoảng triều đình mới diễn ra săn bắn, đây là hoạt động lâu lâu hoàng thất nhất thời hứng thú mới tổ chức một lần, về bản chất thì không giống săn bắn, mà càng giống đạp thanh hơn.
Đã đến bên2ngoài phạm vi khu vực săn bắn ở ngoại ô phía bắc, lại phải đi ước chừng gần một canh giờ nữa, cuối cùng mới đến được biệt uyển hành cung nơi họ ăn uống nghỉ ngơi.
Gió bấc rét buốt, hàng cây xơ xác nếm4trải sương lạnh, hành cung vững chắc đơn sơ, cùng khu vực săn bắn mênh mông bát ngát làm nổi bật lẫn nhau, vắng lặng mà bao la, khiến tầm mắt và cảm xúc của người quan sát đều trở nên hào hùng, rộng rãi sáng sủa, đồng thời cũng tự hình thành một tinh thần cô đọng trong vô hình.
Lam Vân đi đến hành cung chính dưới sự chỉ dẫn của thị vệ cấm quân. Nơi đây là hành cung của Sở Hồng, tương tự với cung điện, lại không mang vẻ xa hoa tinh xảo như một cung điện cần có, đơn sơ mà vững chắc. Dù rằng như vậy, nhưng nếu tỉ mỉ ngắm nhìn ngói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417627/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.