Tuy vẫn giữ im lặng, nhưng ông muốn công chúa nhất định phải hiểu rõ những điều ông muốn nói. Lần cúi đầu chịu thua này, chính là sự khuất phục, một lạy này, chính là sự kính trọng, vì hàng ngàn hàng vạn bá tánh nước Đại Nguyên, vì các bậc tiền bối tổ tông hoàng đế.
Lam Vân... Có lẽ giây phút này, nên gọi nàng với cái tên Vô Ưu.
Vô Ưu cũng không lên tiếng, mặc dù xe ngựa rộng1rãi vô cùng, mặc dù chỉ có hai người, nhưng dẫu thế nào đi nữa thì nơi đây cũng là xe ngựa, vậy nên có rất nhiều lời không thể nói ra.
Giờ đây, chẳng lẽ trái tim nàng lại không hề cảm thấy nặng trĩu chút nào hay sao?
Nước Đại Nguyên, nàng chưa từng xem nơi đó là nhà, thế nhưng đó chính là nơi nương tựa duy nhất trong thế giới mà nàng đang tồn tại. Nó không thể sụp đổ8được, sụp đổ rồi thì dù nàng có sở hữu năng lực thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng không cách nào địch lại với tư tưởng phong kiến đã cắm sâu vào gốc rễ ở thời đại này.
Đến khi đó, ngay cả nàng có muốn trở thành công chúa Chiêu Bình thứ hai đi chăng nữa, e là cũng không có tư cách ấy. Nàng chỉ có thể sa vào vũng lầy bị bọn đàn ông trong chốn thiên hạ2này tùy ý chiếm hữu và độc chiếm. Quyền tự chủ cũng sẽ bị cướp mất, nói chi đến tự do, tự tại ngao du khắp trời mây biển cả đây?
Thế nên, chẳng phải vì cả nghìn cả vạn người dân Đại Nguyên, cũng chẳng phải vì tấm lòng đại nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417626/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.