Lam Vân kinh ngạc: “Bởi vì tiểu đệ không phải truyền nhân của phái Phiêu Miễu Hư Vô?”
Ninh Thanh gật gật đầu: “Tâm pháp này chỉ truyền cho truyền nhân, đây là môn quy.”
Lam Vân nhướng mày cười: “Nếu như tiểu tăng bái Ninh1huynh làm sư thì sao? Có phải Ninh huynh sẽ chịu truyền tâm pháp cho tiểu tăng?”
…
Lúc bước ra từ trà lâu Tín Dương, bầu trời vốn sáng trong bỗng chốc tối lại, có vẻ là một cơn mưa lạnh chuẩn bị kéo tới.
Lam8Vân nửa thật nửa giả muốn bái sư và không chút bất ngờ bị Ninh Thanh từ chối, sắc mặt nàng tuy có tiếc nuối, nhưng trong lòng lại không quá kích động. Trong một thời đại như thế này, so với võ công2thì quốc gia và quyền lực mới là quyền năng chân chính.
Cũng sắp rồi, chậm nhất nửa năm, nàng có thể triệt để thu lưới ở nước Sở được rồi.
Vừa leo lên xe ngựa, Lam Vân đã nhíu mày lại. Tuy rằng huyền cơ4ẩn sau khúc Linh Lung Bách Tâm nàng đã giải được rồi, nhưng tin tức ngầm nhận được từ phía Ninh Thanh lại khiến nàng thất vọng.
Nếu như đỉnh Phiêu Miễu thật sự có thần y diệu dược, thì năm đó Thiên Lạc Tán Nhân cũng sẽ không chết từ khi còn trẻ.
Nghĩ đến núi Phiêu Miễu có thần y cao minh có đến tám, chín phần là truyền thuyết, bất kể thế nào thì mối quan hệ tốt với Ninh Thanh nhất định phải duy trì. Nếu như đỉnh Phiêu Miễu thật sự có thuốc thần, đợi đến lúc nàng phải rời nước Sở, thì có lẽ với giao tình giữa nàng và Ninh Thanh, dù hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417612/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.