Đáy mắt Ninh Thanh hiện lên chút buồn phiền hối hận, hắn nhanh chóng bước lên trước, nắm lấy tay của Lam Vân, rút một chiếc khăn trắng từ trong ngực mình ra, rồi cẩn thận băng lại vết thương cho Lam Vân. Trên chiếc khăn lụa trắng giờ đã nhuốm thành hình đóa hoa máu.
“Thật xin lỗi Lam Vân, vi huynh đã thất lễ.” Hắn thực sự quá kinh sợ. Lam Vân thế mà lại định dùng tiếng đàn để dẫn dắt và khống chế hắn.
Lam Vân mím môi lắc đầu, rất chân thành xin lỗi: “Không1đâu, là do tiểu đệ không biết trời cao đất dày.”
Ninh Thanh nhìn hắn, im lặng trong phút chốc rồi chậm rãi mỉm cười: “Vân sư đệ đến từ đâu?” Bậc công lực này, e rằng dù là mẹ của hắn cũng không thể đàn ra được.
“Tự học thành tài, Ninh huynh tin không?”
Ninh Thanh mấp máy môi: “...”
Thấy hắn nghẹn lời không lên tiếng, Lam Vân rất nghiêm túc mà giơ lên ba ngón tay: “Đệ xin thề với trời, lời đệ nói là thật.”
Ninh Thanh bật cười, hắn xoa xoa mặt, dở khóc dở cười mà8nói: “Nếu mẹ ta biết được chuyện này, bà ấy hẳn sẽ hồn bay phách lạc mất.”
Lam Vân đứng dậy, cung kính khom người với Ninh Thanh, chân thành thể hiện thành ý thỉnh giáo hắn: “Hôm nay tiểu đệ cả gan bêu xấu trước mặt Ninh huynh, chính là hy vọng Ninh huynh chỉ bảo sai lầm, giải thích nghi ngờ cho tiểu đệ.”
Ninh Thanh khẽ cười rồi đỡ Lam Vân đứng dậy, ra hiệu cho Lam Vân quay lại chỗ ngồi, còn hắn cũng đi về chỗ cũ và ngồi xuống, từ tốn hỏi: “Chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417611/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.