Cho dù Sở Tuyệt đã nói sự thật về tai họa ngầm với Lam Vân, nhưng hắn vẫn không chịu ở lại Đồng Quan. Lại nhớ đến chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào đêm qua, trong lòng1Sở Tuyệt nảy ra một ý nghĩ, trải qua cả ngày giám sát doanh trại, ý nghĩ này càng lúc càng vững chắc.
Nếu chính mình đã động lòng động tình với Lam Vân, mà hắn vẫn cố chấp8muốn trở về Kinh thành, vậy cũng tốt!
Lúc hoàng hôn buông xuống, một vị phó tướng bên cạnh Sở Tuyệt đến chuyển lời báo tin, rằng sáng mai sẽ khởi hành trở về Kinh, bảo Quốc sư hãy2chuẩn bị. Phúc công công nghe vậy thì mừng rỡ, còn Lam Vân lại âm thầm nhíu mày. Cả ngày hôm nay, nàng đều đang nghĩ có khi nào Sở Tuyệt sẽ dùng thủ đoạn mạnh mẽ để4ép nàng ở lại Đồng Quan, ngăn nàng trở lại Kinh thành hay không?
Nhưng không ngờ, Sở Tuyệt lại bỗng nhiên đồng ý cùng nàng về Kinh? Hắn đang nghĩ gì? Nàng quả thật nhất thời nghĩ không ra!
Chẳng qua, hắn không dùng thủ đoạn cưỡng chế cũng tốt, bất luận hắn đang nghĩ gì, nàng chỉ có thể “quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn” mà thôi.
…
Trong hậu viện chính, đèn hoa mới được thắp lên sáng bừng rực rỡ. Tiểu Đậu nhìn đồ ăn vẫn còn nguyên chưa được chạm qua trên bàn, sau đó nhẹ giọng khuyên nhủ: “Công chúa, người hãy ăn nhiều một chút đi.”
Chu Lam Nhi ngồi im lặng trước cửa sổ, cũng chẳng thèm quay đầu lại mà lạnh nhạt nói: “Đem xuống đi, ta ăn không vào.”
Đôi môi Tiểu Đậu mấp máy, lại không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417599/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.