Lam Vân điềm nhiên như không rũ mắt xuống, đồng thời thu hết những biểu cảm dù nhỏ nhất trên khuôn mặt của hai người vào đáy mắt. Thật là một chuyện thú vị, lúc mới nhìn thấy vị công chúa nước Chu này, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh cam chịu số mệnh của nàng ta, Lam1Vân cảm thấy rất kinh ngạc, thế nhưng bây giờ nàng cũng không cho là như vậy nữa.
Nàng đột nhiên cảm thấy mọi việc dường như dần trở thú vị hơn rồi! Con gái khi đã rơi vào lưới tình thường sẽ điên cuồng bất chấp tất cả, vậy mà vị công chúa của nước Chu này lại8dùng lí trí chiến thắng được tình cảm. Một người con gái như vậy, nếu như chưa động chân tình thì cũng không có gì kỳ lạ, nhưng nếu đã động chân tình rồi mà vẫn có thể khắc chế được, điều này này làm nàng thấy rất... kính nể!
…
Đội quân xuất giá cộng thêm với đội quân2đón dâu ở phía trước, tầng tầng lớp lớp hành quân ra khỏi Bình Sơn Quan.
Chu Lam Nhi vén khăn voan trùm đầu lên rồi lại kéo chiếc rèm liên kiệu ra, ánh mắt đầy quyến luyến nhìn về phía biên thành nước Chu phía xa xa.
“Công chúa.” Tiểu Đậu quỳ ở một bên, vẻ mặt lo sợ4không yên. Bọn họ đã ra khỏi cửa thành, mặc dù họ vẫn còn ở trên lãnh địa của nước Chu, nhưng trên thực tế bọn họ đã rời khỏi nước Chu rồi, thực sự không còn ở nước Chu nữa rồi, có lẽ cũng không có khả năng quay trở lại nữa.
Chu Lam Nhi thu hồi tầm mắt, hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417598/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.