Lam Vân yên lặng không nói gì. Tinh thạch? Đây nào phải là tinh thạch? Rõ ràng đây chính là kim cương!
Đây là một tấm áo cà sa rộng thùng thình, trên những ô vuông được gia công tỉ mỉ có khảm chi chít những viên kim cương kích thước lớn bằng hạt đỗ tương, dùng những sợi tơ vàng mềm mại để dệt thành. Nếu nàng khoác chiếc áo cà sa này đứng dưới ánh nắng mặt trời, vẻ đẹp hoàn mỹ không1góc chết của nàng có thể tỏa sáng rực rỡ làm đui mù tất cả ánh mắt trong chu vi một trăm mét xung quanh.
Thấy hắn mãi không lên tiếng, Phúc công công có chút thấp thỏm bất an. Hoàng thượng đã đặc biệt dặn dò ông ta phải trở về bẩm báo lại xem Quốc sư có hài lòng với chiếc áo cà sa này không. Nhưng biểu cảm này của Quốc sư là thế nào? Dường như không thích lắm lại dường8như rất vừa lòng, ông phải về bẩm báo như thế nào đây?
Lam Vân đờ đẫn đứng đó, mặc cho Phúc công công đang giúp nàng khoác tấm cà sa này lên. Nếu ở kiếp trước mà mặc chiếc áo “lấp lánh” này đi trên đường, nhất định sẽ bị người khác cướp giật cấu xé đến tan tành cho mà xem.
Nhìn chủ tử vừa thay chiếc áo cà sa rực rỡ ánh hào quang, Pháp Không đứng bên cạnh lại quan sát vẻ2mặt thẫn thờ của chủ tử, trong lòng ông ta cười lạnh một cái. Hoàng đế nước Sở này thật là keo kiệt quá đi mất, để chủ tử phải mặc bộ quần áo khảm toàn loại đá vừa rẻ tiền vừa chói mắt thế này, bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417585/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.