Hai thị vệ giữ cổng vừa chịu phải đòn roi hung ác của Sở Cửu Nhi, trong lòng họ đều thấp thỏm không yên nhìn về phía Dã Lang: “Tướng quân...”
Dã Lang không cách nào lý giải được nỗi bất an của hai bọn họ, bởi vì Dã Lang hắn cũng mờ mịt không hiểu chuyện gì. Hắn nhìn đến sững sờ, Sở Cửu Nhi nàng ta đang nằm bò dưới đất gào khóc đến long trời1lở đất, tiếng khóc thét gào, tiếng đập nện mặt đất vang vọng cả núi rừng. Nàng khóc đến khản cổ, khóc đến mức cổ họng như muốn rách toạc ra. Dã Lang nhất thời không nói rõ được cảm xúc hiện có trong lòng là gì?
Những người này vốn chẳng xa lạ gì với Cửu công chúa. Có thể nói, bọn họ đã nhìn công chúa từ lúc nàng còn là một tiểu nha đầu đến8khi nàng khôn lớn trở thành một đại cô nương. Tuy tính cách nàng tuỳ hứng có, ngỗ nghịch có, nhưng bọn họ ai cũng đều hiểu bản tính nàng vốn không phải người xấu!
Chỉ là nàng chưa từng trải qua khổ cực! Chưa từng chịu qua những điều bất lợi! Chưa từng nếm trải sự tàn khốc là gì!
Đó không phải lỗi của Sở Cửu Nhi nàng.
Xuất thân của nàng giúp nàng không phải chịu cực2khổ, thân phận của nàng giúp nàng không phải nhận lấy những điều bất lợi, cũng nhờ xuất thân ấy mà nàng chưa từng trải qua sự tàn khốc của cuộc đời.
Nàng có thể hô mưa gọi gió, tuỳ hứng hay ngỗ ngược cũng là điều có thể lí giải được.
Nhưng... bọn họ dường như đã không chú ý đến những điều Sở Cửu Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417582/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.