Sở Tuyệt gật đầu: “Mặc dù không hề giao thủ với nhau, nhưng ta biết Pháp Không đại sư nội công thâm hậu, bản vương không tài nào sánh kịp. Có lẽ, bản vương dốc hết sức cũng chỉ ngang tay với ông ta mà thôi, hơn nữa để1được như vậy, ta còn cần thêm may mắn nữa. Đúng như Dã Lang đã nói, bản vương có thể sẽ thua.”
Bạch Lang há hốc mồm nhìn trân trân về hướng hai người kia vừa rời đi. Đây là lần đầu tiên hắn nghe vương gia nói những lời8như vậy.
“Vậy thánh tăng thì sao? Hắn ta cũng biết võ công sao?” Bạch Lang hiếu kì hỏi Dã Lang.
Trong tứ đại hộ tướng, Dã Lang là người có võ công cao cường nhất, cũng là người duy nhất đánh được ngang cơ với vương gia. Đứng thứ hai2là Mãnh Hổ và Bạch Hổ đang trấn thủ biên quan, võ công của bọn họ cũng không tầm thường chút nào. Duy chỉ có mình hắn chỉ biết chút võ mèo cào, không thể gọi là võ công được, chỉ có thể xem như là một văn nhân4mà thôi.
“Thánh tăng không biết võ công.” Dã Lang khẳng định chắc nịch.
Bạch Lang gật đầu: “Việc này cũng giải thích vì sao Pháp Không đại sư không bao giờ rời thánh tăng nửa bước.” Trong đầu hắn còn có một câu chưa nói ra, đó chính là: việc này cũng giải thích vì sao thánh tăng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành lại dám xuất sơn nhập thế rồi.
…
Bước vào Thanh Ba Viện, Lam Vân có chút bất ngờ mà nhướng mày. Cảnh sắc trang trí đơn giản trong Chiến Vương Phủ bị bầu không khí trang nghiêm dồn nén,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417581/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.