“Tại sao sợ hãi?”
“Sợ Phật đem ngươi đi mất.
Sợ ngươi từ nay cưỡi mây đạp sóng hóa thành tiên, thành Phật mà bay đi.
Sợ ta từ nay về sau không bao giờ tìm được ngươi trên thế gian này nữa.
Cho nên, ta mới ngăn ngươi niệm kinh, mới sợ ngươi niệm kinh.”
Lam Vân nhíu mày, dường như không hiểu, lại dường như nghi hoặc.
Phúc công công vô cùng khiếp sợ khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người.
Ông ta không nghĩ rằng Cửu công chúa lại chìm sâu vào mối tình này đến vậy.
Ông ta gắt gao nhìn chằm chằm thánh tăng, không dám chớp mắt vì sợ sẽ bỏ qua phản ứng của ngài.
Cũng may, gương mặt của thánh tăng từ đầu đến cuối đều bất biến, một chút thay đổi nhỏ cũng không có.
Ngay tại lúc này, Pháp Không đại sư đột nhiên thở dài một tiếng: “A di đà Phật, thiện tai, thiện tai.
Sư đệ, công chúa đã rơi sâu vào tâm ma, không cách nào tự thoát ra được, nếu như đệ không thể hóa giải tâm ma vì đệ mà có của công chúa, thì công đức mà đệ làm từ trước đến nay sẽ vì thế mà hao tổn.”
Sắc mặt Lam Vân trở nên thản nhiên, hai tay chắp hình chữ thập, thành kính nói: “Đa tạ sư huynh nhắc nhở.”
Pháp Không gật gật đầu, lui về sau một bước, không lên tiếng nữa.
Lam Vân hạ mí mắt rồi yên lặng một lúc lâu, sau đó mới nói với Sở Cửu Nhi: “Công chúa, mời!”
Gương mặt Sở Cửu Nhi ửng hồng, dường như lúc này nàng mới ý thức được bản thân vừa nói gì, không dám nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417560/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.