Bây giờ, nàng đã có được sự bảo hộ của hoàng đế! Nàng căn bản không cần phải sợ hãi, có lẽ, tất cả những gì nàng mơ thấy chính là thiên ý chăng? Nghĩ đến đây, nàng bình tĩnh ngước mặt lên, cây ngay không sợ chết đứng mà ngẩng cao đầu.
Lam Vân nhìn Bạch Sơ Nguyệt rốt cục cũng ngước mặt lên nhìn thẳng vào mình, đột nhiên mỉm cười: “Đẹp không tả xiết.”
Bốn chữ “đẹp không tả xiết”
vừa nói ra, sợi dây đàn trong tay Bạch Sơ Nguyệt phút chốc đứt đoạn, đây đàn cắt vào tay nàng, từng giọt máu đỏ tươi trượt theo bộ váy màu xanh nhạt nhỏ xuống đất, dọa cho đám cung nhân thái giám bên cạnh sợ hãi vô cùng.
Nhưng nàng không để ý những thứ này mà chỉ nhìn đăm đăm vào Lam Vân, sắc mặt có chút hoảng loạn.
Hắn...
đây là ý gì? Là đang khen nàng hay quả thật đã nhìn thấu nàng rồi? Tiểu Mạc Tử nhìn cánh tay của Hiền phi nương nương mới được đắc sủng bị thương, lông mày hắn khẽ nảy lên.
Theo bản năng, hắn nhìn sang chủ tử nhà hắn, vừa khéo trông thấy trong mắt Sở Hồng xẹt qua một tia sáng kì lạ.
Tiểu Mạc Tử ù ù cạc cạc.
Xảy ra chuyện gì rồi? Sao hắn lại cảm thấy sau khi sắc phong vị Hiền phi nương nương này, hoàng thượng lại trở nên ngày càng cao thâm khó dò rồi? Sở Hồng chậm rãi ngồi thẳng người dậy nhìn hắn, miệng như nửa cười nửa không hỏi rằng: “Thánh tăng nói đẹp không tả xiết, vậy...
đẹp ở chỗ nào?”
Chẳng lẽ, hắn thật sự là cao tăng thần thông đắc đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417557/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.