Vì thế, Sở Hồng không hề cố kỵ gì mà nhanh chóng bước qua. Đào Dao xoay người chắp hai tay lại hành lễ với hắn: “Pháp Không tham kiến bệ hạ.”
Ông ta vốn nghĩ, Lam Vân có giả trang thành nam nhi thì nhiều nhất cũng chỉ gây họa cho nữ nhi nước Sở thôi, nhưng thật không ngờ, cả nam lẫn nữ đều si mê thánh tăng. Ông trời để người như nàng giáng trần, không phải là ý trời thì là gì? Sở Hồng cũng chẳng ngẩng đầu mà tùy tiện phất tay miễn lễ cho Đào Dao, rồi lập tức đi thẳng về phía trước. Tiểu Mạc Tử vội vã sai tiểu thái giám tiến lên trải gấm vóc cho bàn đá trong đình Thưởng Nguyệt, lại bày thêm đủ loại điểm tâm và nước trà. Nhưng Sở Hồng không vào đình mà lại đi thẳng đến tảng đá bên hồ. Tiểu Mạc Tử rũ mắt, vẫy tay ra hiệu cho các thái giám đang hầu hạ ở bên cạnh lui xuống, sau đó tự mình tiến lên hầu hạ. Nhưng khi thấy chủ tử nhà hắn liếc nhìn, ý bảo hắn đứng yên tại chỗ, Tiểu Mạc Tử cũng không dám bước lên trước nữa. Dưới ánh trăng sáng ngời, Sở Hồng khẽ híp mắt dõi theo người khiến đầm sen trắng rực rỡ trong hồ dường như cũng phải ảm đạm phai màu đi. Với khoảng cách gần như vậy, Sở Hồng dễ dàng nhận thấy Lam Vân đang mặc một thân tăng phục, tựa Phật tựa tiên, tựa ma tựa yêu, dễ dàng mê hoặc lòng người, không một ai có sức lực vùng vẫy. Bất chợt, trong đầu Sở Hồng hiện lên một ý nghĩ khiến cơ thể hắn bỗng chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417543/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.