Huynh trưởng càng nói càng tức giận, hắn quở trách đệ đệ một trận nên thân rồi thúc dục đệ đệ mau chóng trở về. Lúc này, đệ đệ rốt cục cũng không nhịn nổi nữa mà bật cười khanh khách. Hắn nói: huynh trưởng, thì ra huynh cũng biết chỉ bái Phật không trồng trọt thì sẽ không có thu hoạch à! Câu chuyện kể đến đây là kết thúc. Mọi người ở đó bao gồm cả một vài dân chúng đều nghe đến mê mẩn, trong lúc nóng lòng cũng không để ý nhiều đến thứ khác, vội vàng hỏi nhỏ: “Thánh tăng, sau đó thì sao nữa?”
Mặt Lam Vân mang nét cười, thoáng nhìn qua Sở Tuyệt: “Qua câu chuyện này, vương gia có lĩnh hội được điều gì không?”
Bạch Lang liếc mắt nhìn vương gia, trong lòng hắn ùn ùn dậy sóng rồi quay sang nhìn chăm chú vị thánh tăng trước mặt. Đáng buồn cho hắn vẫn thường tự khoe khoang mình là quân sự, nhưng giờ phút này lại không phân biệt được rốt cục thánh tăng này đang vô ý hay cố tình đây? Nếu là vô tình thì thôi vậy, nhưng thật sự là cố tình sao? Một vị thánh tăng đến từ ngọn núi Phiêu Miễu sâu xa, thần bí không giống người trần, làm sao chỉ vô tình lấy ví dụ như thế được? Nếu như là cố ý, vậy vị thánh tăng này đột nhiên xuất hiện ở nước Sở, e rằng hắn thật sự đến vì thời thế thiên hạ rôi. Sở Cửu Nhi chỉ cảm thấy mù mịt mơ hồ: “Câu chuyện này có liên quan gì đến câu hỏi của Thất hoàng huynh cơ chứ?”
Lam Vận cười thản nhiên: “Tiểu tăng đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417542/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.