Thế nhưng cũng khó trách nhất đệ sẽ làm như vậy, là nam nhi mà lại đẹp như vậy, thực là thế gian hiếm có. “Con... Tuyệt Nhi, con thật sự là quá láo xược rồi.” Giữa cuồng phong và tình thế hỗn loạn hiện tại, Vinh thái hậu dần lấy lại sự bình tĩnh, sắc mặt bà đột nhiên trầm xuống, nghiêm nghị đập tay lên chiếc bàn cạnh giường. Bà thờ phụng Phật tổ, trong thâm tâm bà đối với Phật tổ nghiễm nhiên là sự thành kính, lại không ngờ đứa con trai của bà lại làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy, điều này đối với Phật tổ là đại bất kính.
(*) Kinh thế hãi tục: chỉ hành động không bị ràng buộc bởi lễ tiết thế tục. Từ trên cao, Sở Tuyệt nhìn xuống Lam Vân, hờ hững gật đầu: “Thánh tăng, đắc tội rồi.”
Giọng nói hắn lạnh lùng, không hề mang bất kì ý tứ áy náy hay biết lỗi nào. Lam Vân chắp tay trước ngực, khẽ khom người: “Vương gia quá lời rồi.” “Ý thánh tăng như vậy, chính là không trách cứ bản vương, đúng chứ?”
Sở Tuyệt nhìn thoáng qua Vinh thái hậu, rồi một lần nữa nhìn vào gương mặt kia của thánh tăng. Lam Vân nhìn hắn, khẽ mỉm cười: “Thử hình phi tự tác, diệc phi tha tác, nãi do nhân duyên nhi sinh, do duyệt tác duyệt.”*
(*) Thử hình phi tự tác, diệc phi tha tác, nãi do nhân duyên thi sinh, do duyệt tắc duyệt: nghĩa là sự vật có mặt là do duyên sinh khởi phát, chứ sự vật không có quyền gì với sự sinh ra và sự hoại diệt của chính nó.
Vinh thái hậu trừng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417538/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.