Thế nhưng để phòng ngừa bất trắc, ông còn ra lệnh cho lính chuyên bắt giặc cướp lập tức đến canh giữ huyện nha, suy cho cùng Xương quận vương cũng bởi vì con trai độc nhất mất mạng mà nổi trận lôi đình.
Trong huyện nha, trừ những quan binh đang trực thì đều đã được phái đến rừng bạch lan. Bạch Chủ Bạc - người được Đinh đại nhân coi trọng nhất, suy ngẫm một hồi, tự nghĩ bản thân đã quá đa nghi, nhưng vì để thận trọng hơn, ông vẫn thấp giọng hỏi: “Đại nhân, đám người kia phải chăng đã lừa người?”
Đinh đại nhân hơi sững lại, sau khi suy tính cẩn thận, ông ta lắc đầu đáp: “Không giống như vậy, bọn họ rõ ràng biết Xương quận vương là người hoàng tộc, còn dám nói rằng có thể cứu được Diệp Tuyết, nhất định đó cũng là người trong hoàng gia. Hơn nữa, dựa theo lời của những thư sinh kia, chắc chắn không phải là dòng dõi quý tộc hoàng thân quốc thích bình thường, trong đầu bổn quan lại có một suy nghĩ...”
“Đại nhân đã nghĩ ra được điều gì?” Bạch Chủ Bạc vội vàng hỏi.
Đinh đại nhân từ tốn đáp: “Bổn quan cũng chưa thể khẳng định chắc chắn, vẫn nên tự mình đi một chuyến. Như vậy đi, bây giờ ngươi mau chóng đến Diệp Phủ, đem chuyện này bẩm báo rõ ràng với Diệp đại nhân, để ông ấy khẩn trương đến rừng lan trắng.”
Bạch Chủ Bạc gật đầu: “Vâng.” Diệp lão gia nghe tin nhất định sẽ rất vui mừng, đến ngay cả đại nhân cũng cho rằng sự tình thật sự có thể có cơ hội biến chuyển, ông ấy cũng vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417475/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.