Bốn người thư sinh liếc nhìn nhau, trong mắt họ đều hiện lên sự chần chừ cùng một chút thận trọng.
Vị thư sinh đứng phía cuối thở dài rồi đưa mắt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại ở Nguyên Vô Ưu, sau đó hắn đứng dậy kính cẩn cúi chào: “Tại hạ thấy công tử không giống người thường, không biết có thể ra tay giúp đỡ Diệp lão gia hay không. Nếu công tử có thể cứu được tiểu thiếu gia Diệp Tuyết, không để Diệp lão gia đoạn tử tuyệt tôn, tất cả dân chúng huyện Bạch Lan sẽ muôn phần biết ơn.”
Lời mà vị thư sinh nói hơi bất ngờ nhưng lại có thể hiểu được, suy cho cùng đoàn người của họ có giấu kín như thế nào thì cũng có một vài thứ là không thể che đậy.
Cố Lăng thì xuất thân trong gia đình vọng tộc, Liêu Thanh Vân cũng là con trai quan lại, Mộc Vũ lại là người thân cận của hoàng thượng, ngay cả Tiểu Hoa Tử và Ngọc Châu cũng đều là những người sống lâu ở trong cung.
Im lặng một lúc, Cố Lăng thản nhiên lên tiếng: “Các ngươi có biết, người mà Diệp Tuyết giết thuộc dòng dõi hoàng tộc không?”
Tuy mang giọng điệu chất vấn nhưng lại điềm nhiên như không, điều này cho thấy trong số những người đang đứng trước mắt, có người thân phận còn cao hơn dòng dõi hoàng tộc.
Vị thư sinh vốn dĩ chỉ vì xúc động nhất thời mới nói những lời ấy cùng với ba người còn lại đều sáng mắt lên. Sau khi quay sang nhìn nhau, ba người kia khẽ cắn răng, cùng đồng loạt đứng lên chắp tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417474/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.