Nguyên Vô Ưu quay người lại và đi về phía giường Hoài vương, bình thản nói: “Chỉ cần người tên Thiên Nhạc có tồn tại, như vậy rất có khả năng hắn có đồ tử đồ tôn. Bất kể thế nào, bổn công chúa cũng phải tận hiếu với phụ vương.”
Bùi thái y kinh ngạc nhìn nàng: “Ý của công chúa là?”
Ánh mắt Nguyên Vô Ưu bâng khuâng nhìn xa xăm, tự lẩm bẩm với chính mình điều gì đó dường như rất phiền muộn: “Cho dù không vì phụ vương, cũng là vì Thái phi nương nương, bổn công chúa nhất định phải làm như vậy.”
Sau khi bị đánh năm mươi trượng, Mộc Vũ vừa bước vào cửa đã nghe được giọng nói đầy ưu phiền của Nguyên Vô Ưu, hắn nghĩ, có lẽ nút thắt trong lòng hoàng thượng, rốt cục tới hôm nay đã được làm sáng tỏ.
Cố thái phi vậy mà lại sẵn lòng đem kim bài đặc xá cầu xin ân điển cho Vô Ưu công chúa, thì ra là vì nguyên nhân này.
Nói như vậy, người thật sự đứng sau mọi chuyện có khả năng không phải là Hoài vương. Nhưng nếu không phải là Hoài vương vậy thì là ai đây?
…
Khánh Đế nhẹ nhàng đặt tấu chương trên tay xuống, lông mày nhíu chặt rốt cục cũng dần giãn ra, trong mắt có nét mỉa mai: “Nói như vậy thì quả thực chuyện này đã rõ ràng.”
Mộc Vũ cung kính cúi đầu.
“Tiểu Vũ, chuyện này ngươi làm rất tốt.” Khánh Đế thản nhiên nói.
“Thần không dám kể công, có điều vị công chúa kia...” Mộc Vũ nhìn vào tấu chương Khánh Đế xếp lại đặt trên bàn, trong tấu chương nàng thỉnh cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417467/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.