Liêu Thanh Vân nghe lời nói này của Hoài vương thì ánh mắt lóe lên, lời này sao hắn nghe dường như còn có một ý vị sâu xa khác nữa?
“Vậy Cố Lăng làm phiền vương gia rồi, cáo từ trước vậy.”
“Tiểu Thân Tử, thay bản vương tiễn công tử và Liêu công tử ra ngoài.”
“Vâng, vương gia.” Tiểu Thân Tử đứng bên cạnh bước lên dẫn đường cho hai người: “Công tử, Liêu công tử, mời!”
Hai người ra khỏi phủ, trước lúc Liêu Thanh Vân bước lên xe ngựa, theo bản năng quay đầu lại nhìn ba chữ lớn “Hoài vương phủ“.
Cố Lăng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, ánh mắt sáng lên, lại không lên tiếng.
Liêu Thanh Vân nhàn nhạt nói: “Bắt đầu từ lúc hoàng thượng đăng cơ, Hoài vương liền ru rú trong nhà, trừ mỗi năm vào ngày lập đông sẽ tiến cung đi gặp Cố thái phi bị nhốt trong lãnh cung kia, mười lăm năm chưa từng ra khỏi phủ.”
Động tác cúi người tiến vào trong xe ngựa của Cố Lăng ngay khi nghe thấy Cố thái phi bị nhốt trong lãnh cung, cả người cứng lại không được tự nhiên.
Liêu Thanh Vân bước vào xe ngựa, ngồi đối điện với hắn, dường như không để ý mà nói: “Hoài vương được tiên đế yêu thương vô cùng, đến ngay cả bảng hiệu Hoài vương phủ cũng là do tiên đế đích thân ngự bút.”
“Rốt cuộc Thanh Vân huynh muốn nói gì?” Cố Lăng rủ mắt xuống nói.
Liêu Thanh Vân bình tĩnh nhìn Cố Lăng: “Ta đang nói gì, trong lòng Cố huynh cũng hiểu rõ, không phải sao?”
Cố Lăng im lặng một lát: “Bây giờ sóng yên biển lặng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417438/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.