Rõ ràng là ánh nắng tươi đẹp đang chiếu sáng rực rỡ trên cao, nhưng không ít người trong kinh thành lại cảm thấy đủ loại phong ba sóng to gió lớn đã bắt đầu từ từ dấy lên rồi. Sóng gió sẽ cuốn đi bao nhiêu người, không ai có thể biết trước được.
Đào gia và Sử gia lần lượt có chỗ dựa là Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, Mai phi và Ngọc phi đều có vị trí vững chắc trong hậu cung. Nếu không phải Khánh Đế gây ra trận mưa tanh gió máu quá mức kinh khủng và mãnh liệt năm năm trước, thì có lẽ hai nhà bọn họ sớm đã trở thành Lưu Thị thứ hai, thứ ba rồi. Quyền lực Lưu Thị chiếm giữ triều đình năm đó có thể nói là một tay che trời, ai mà chẳng đỏ mắt thèm khát cơ chứ?
Nhưng bởi vì Lưu Thị bị diệt tộc và khiếp sợ cường quyền của Khánh Đế, mấy nhà hoàng thân quốc thích là bọn họ chỉ đành phải thu tay về, cụp đuôi lại làm người, cố gắng làm tất cả mọi việc trong âm thầm nhất có thể.
Nhưng có âm thầm lặng lẽ đến thế nào thì lập trường của hai nhà Đào - Sử vẫn đang đặt ở đó, chờ đến khi tuổi tác hoàng thượng đã cao thì nhất định họ sẽ tranh đấu mà thôi.
Cũng bởi vì có cái suy nghĩ này nên mặc dù hai nhà Đào - Sử không đến mức đấu đá cấu xé lẫn nhau nhưng cũng đã phân biệt trái phải, trắng đen với nhau rõ ràng rồi.
Nhưng vào ba năm trước, cục diện này đã bị phá vỡ. Người phá vỡ nó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417435/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.