Khi Thái Sử Lan về tới nơi, cửa phòng đã bị khóa lại, một thị vệ xa lạ nho nhã lễ độ nói với nàng, "Tấn quốc công có lệnh, Mai Tâm viện cần phải được trùng tu. Tất cả đệ tử đều tạm lánh đi. Phòng mới của Thái Sử cô nương là tòa Phù Trúc Xuy Tuyết ở phía nam doanh. Người từ đây đi thẳng, tới giao lộ đầu tiên thì rẽ sang hướng đông, giao lộ thứ hai thì rẽ hướng nam là tới."
"Vậy còn hành lí của ta?" Thái Sử Lan nhíu mày.
"Người yên tâm, đã có người mang qua trước rồi." Hộ vệ khiêm nhường đáp lại.
Lí Phù Chu ở phía sau nghe được bốn chữ "Phù Trúc Xuy Tuyết" thì mỉm cười, chậm rãi nói, "Thái Sử cô nương, ta còn có việc, không thể cùng nàng đi tới chỗ ở mới."
"Được." Thái Sử Lan gật đầu.
"Về chuyện chọn môn học." Lí Phù Chu mỉm cười, ý tứ sâu xa, "Nơi không người cần người tìm đến, tiềm năng thì cần tự mình khai phá."
"Sao cơ?" Thái Sử Lan nhíu mày, khó hiểu nhìn hắn.
Lí Phù Chu cũng không nói thêm, mỉm cười cáo từ. Thái Sử Lan nhìn theo bóng dáng hắn rời khỏi Mai Tâm viện, còn chưa ra ngoài vài bước, đã bị đám nữ nhân lao tới bao phủ.
Thái Sử Lan đứng lặng suy nghĩ, cảm thấy nam nhân thật là lôi thôi rầy rà.
Nàng vừa dứt bỏ một cái phiền toái lớn, vừa tiến lên lại gặp một cái phiền toái nhỏ, thật không thể chịu được. Thái Sử Lan cũng không nghĩ nữa, đi thẳng đến Phù Trúc Xuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-khuynh-thien-lan/3029293/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.