Giọng nói kia rất quen thuộc, chỉ là phương hướng truyền đến có phần kì dị - Thái Sử Lan và Lí Phù Chu ngồi trong đình, sau lưng rõ ràng là khe núi.
Mà giọng điệu kia, còn có phần kì lạ, có chút chê cười, có chút lạnh nhạt, còn có chút tức giận, trong nháy mắt, Thái Sử Lan còn giống như ngửi thấy mùi giấm chua.
Nàng quay đầu, phía sau đương nhiên không có ai, nhưng Lí Phù Chu lại ngẩng đầu nhìn lên, Thái Sử Lan cũng đưa mắt nhìn theo. Phía trên, một vạt áo mỏng màu xanh ngọc từ mái đình rủ xuống, tung bay giữa sương mù trên núi, dường như còn có thêm một vạt áo cùng màu nữa. Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên, giống như nói với một người khác.
"Cảnh Thái Lam" Hắn nói, "Ta nói gọi con cùng quay về kinh, con không nghe. Hiện tại con xem, nữ nhân này lại còn bỏ con giữa đường, cùng nam nhân du sơn ngoạn thủy, khanh khanh ta ta, cũng không mảy may sợ con bị dã thú tha đi."
Vẻ mặt Lí Phù Chu có chút kinh ngạc, sau đó lập tức cười cười, lắc đầu, cầm lấy đôi tất bên cạnh.
Thái Sử Lan mím môi không nói, nghĩ thầm, hiện tại Cảnh Thái Lam không phải do dã thú nhà ngươi tha đi hay sao?
Phía trên đỉnh đầu, âm thanh nhỏ nhăt vang lên, y bào xanh ngọc từ từ hạ thấp, giống như một áng mây phủ lên đỉnh núi...hoa văn tinh xảo phất phơ trong gió...đai lưng ngọc bích cột chặt eo nhỏ...chiếc cằm trơn bóng, góc cạnh...khóe môi hơi hơi nhếch lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-khuynh-thien-lan/3029291/quyen-1-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.