Khi còn nhỏ ta từng vô số lần nằm mơ thấy cùng một giấc mộng.
Ta mơ thấy đôi bàn tay nho nhỏ của mình bị một đôi bàn tay ấm áp so với ta lớn hơn không bao nhiêu nắm lấy, đi trên một con đường thật dài lát đá phiến.
Sương trắng tràn ngập. Tất cả tầm nhìn đều là một màn sương mù màu trắng.
Con đường dưới chân trải dài, không có điểm đích.
Cả thế giới im lặng đến chỉ còn lại có tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người chúng ta.
Ta bất an nắm vạt áo người nọ, hắn sờ sờ đầu của ta, ôn nhu cười nhưng không có nói chuyện.
Sương trắng tan đi. Đầu bên kia của con đường lát đá phiến, có một nữ tử xinh đẹp ôn nhu nhìn ta, gọi ta: tiểu …
Một trận gió thổi qua, cuồn cuộn nổi lên vô số lá rụng, lướt qua nàng đang lay động, thế giới tĩnh lặng không tiếng động.
Mỗi một lần ở cảnh trong mơ, ta đều muốn nghe rõ nàng đang nói gì, mặc dù tiếng gió rất nhỏ, nhưng cũng cuốn đi tất cả âm thanh.
Một giấc mộng luôn làm cho ta cảm giác mỏi mệt vô cùng.
Sau khi cha mẹ qua đời vì tai nạn, ta không còn thấy giấc mộng này nữa, từ nay về sau đem nó vùi lấp ở chỗ sâu trong trí nhớ.
Ta thật không nghĩ tới, ta thế nhưng lại một lần nữa thấy giấc mộng này.
Ngay tại thời điểm chúng ta tới Bác Dương.
Bác Dương là một thị trấn cổ. Đường lát phiến đá xanh, đầy điếu hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248378/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.