Khi tỉnh lại, ta phát hiện chính mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Bốn phía phiêu đãng huân hương thản nhiên, tất cả cửa sổ đều đóng lại, bên trong một mảnh hôn ám, nhìn không ra hiện tại là ban ngày hay ban đêm, chỉ chừa một ngọn nến trên bàn lẳng lặng thiêu đốt ra ánh sáng u ám, chiếu ở trên vách tường trừng hoàng nhợt nhạt.
Đứng dậy xuống giường, mở tất cả cửa sổ ra, để cho tinh quang đầy trời khuynh sái vào trong phòng. Mới phát hiện, nguyên lai đây là phòng ngủ của Mục Thanh Dương, mà hắn cũng không ở phòng trong.
Gió mát vào phòng, kia một mạt ánh nến lập loè lúc sáng lúc tối, rồi hóa thành một đám khói nhẹ, lượn lờ rồi biến mất.
Nhớ tới cảnh mình hôn mê, cúi đầu tự sẩn, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười chua xót.
Chỉ là mấy ngày mấy đêm không ngủ, liền kiên trì không được, xem ra là già thật rồi.
Tùy tay cầm lấy gương. Thời gian thanh thanh thúc giục nhân lão, người trong kính khóe mắt rõ ràng đã có vết nhăn, cho đã mắt mỏi mệt cùng tang thương.
Đây là ta hiện tại sao?
Vì cái gì lại cảm thấy xa lạ cùng … lo sợ nghi hoặc như thế?
Cánh tay lơ đãng đụng tới một vật cứng, lấy ra xem, là tì hưu ngày đó Mạc Thu tặng cho ta. Lúc này nó lẳng lặng nằm trên tay trái của ta, xúc cảm lạnh như băng giống như có thể đông cứng tận chỗ sâu nhất trong trái tim.
Mạc Thu …
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248287/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.