Ngày trong lúc ba người cộng thêm hai vẹt cãi nhau cứ lẳng lặng trôi qua. Một tháng rất nhanh qua đi.
<!--Ambient video inpage desktop-->
Không có lòng dạ quỷ kế, cũng không có lục đục với nhau, việc ngày xưa theo gió, ngày hôm nay, ta chỉ nghĩ cái gì đều không muốn đi so đo, nằm xem kiếp phù du này như mộng vậy, bình tĩnh vượt qua mỗi một ngày.
Bất tri bất giác đã vào đông.
Mấy ngày liền tuyết lớn che kín màu sắc nguyên bản của thế giới này, một mảnh trắng xoá yên tĩnh không tiếng động, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp phản xạ ra ánh sáng trắng chói mắt, lọt vào đáy mắt, trong lòng liền luôn tràn đầy vui mừng.
Khó được một ngày trời nắng, hai người kia đột phát hưng trí nói muốn vào núi săn thú, vì thế còn lại một mình ta ngồi trên nhuyễn tháp dưới mái hiên cùng tiểu xoa và tiểu quyển trong ***g mắt to trừng mắt nhỏ.
Nguyên bản nghĩ muốn dạy nói cho hai vật nhỏ biết nói tiếng người này, ai ngờ hai con vẹt kia chỉ lo tán tỉnh lẫn nhau, đều lười liếc mắt nhìn ta một cái, ta cũng liền dần dần không còn hứng thú.
Nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, nghe tiếng tuyết đọng trên mái hiên, chậm rãi từng giọt từng giọt, ta liền có chút buồn ngủ.
Đang trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được có tiếng bước chân dẫm trên tuyết. Đột nhiên bừng tỉnh, ta sâu sắc cảm giác được, người tới không phải Đoạn Khâm hay Mạc Thu, mà hắn cũng không để ý đến việc bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248248/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.