Quay về Hoả Hương, Lưu Hoà băng bó lại cho ta, nàng nói:
- Tướng quân, người phải ra biển nữa sao?
Dù Biển Cấm đã phá bỏ các trận đồ nhưng chưa khoá được trận, các dòng chảy có thể vô tình lập lại được trận đồ, như vậy vất vả suốt hơn một năm nay coi như công cốc.
Ta gật đầu:
- Vẫn phải ra.
Nàng cúi đầu không nói, chỉ lẳng lặng rửa những vết thương cũ bị nứt ra. Khi Lưu Hoà băng xong, nhìn toàn thân băng vải ta có chút không thích ứng.
- Mẫu thân.
Thiên nhi chạy tới ôm ta, tay nó đụng vào một vết thương làm ta giật mình. Đưa tay vuốt tóc Thiên nhi nhưng chỉ được một nửa, trên vai lại đau nhức không có lực. Buông tay xuống, ta hỏi:
- Thiên nhi, mấy hôm nay có chăm chỉ luyện võ không?
Nó gật đầu:
- Thiên nhi luyện võ thật giỏi, ra biển đánh thuỷ quái với mẫu thân, người sẽ không bị thương nữa.
Ta mỉm cười nhìn Thiên nhi:
- Không vội. Con còn nhỏ, từ từ học cũng được, đừng để bị thương.
Thiên nhi chạm vào chân phải ta, trên tấm băng trắng còn thấm ra một ít máu:
- Mẫu thân, còn đau không?
Ta lắc đầu:
- Không đau nữa.
Một bóng người ngoài cửa sổ làm ta chú ý. Dù chỉ là bóng lưng nhưng ta nhận ra là Vịnh Khanh. Hắn làm gì ở đây?
Điệp Nhã, Vịnh Khanh, Hải Điền và Nguyệt Hồng là những đứa trẻ lưu lạc ở Hoả Hương từ ngày ta mới tới, trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang/3054311/quyen-2-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.