" Nguyệt Nhi, sao con chưa nói với mẹ câu nào thì đã đi rồi... hức... hức...". 
Nhị phu nhân nhìn linh vị của cô trước mắt mình lòng đau đớn không nguôi, Bạch Chấn Đình bên cạnh cũng chỉ có thể an ủi. 
" Nguyệt Ly, Nguyệt Nhi đã đi rồi. Ta và nàng kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nàng phải giữ gìn sức khỏe." 
Dạ Hằng đứng bên cạnh nàng cũng chết lặng, không nói một lời nào. 
" Hoàng thượng giá đáo ". 
Cốc Dạ Quân cũng đến từ đường, hỏi thăm người thân của cô. 
"Tham kiến hoàng thượng". 
" Các vị không cần đa lễ, nghĩ lại cũng là do trẫm không thể chăm sóc tốt cho Tịch Nguyệt. Để Bạch ái khanh và phu nhân phải chịu nỗi đau để tang nữ nhi". 
" Hiện tại hung thủ hạ độc Tịch Nguyệt là Lý quý nhân trẫm đã ra lệnh chém đầu cả nhà rồi, các vị hãy bớt đau lòng". 
" Xin cả gan hỏi hoàng thượng, Lý quý nhân đã hạ độc tỷ tỷ như thế nào? Còn nữa cô ta có đồng phạm không?". 
Nàng đỡ mẫu thân mình dậy lập tức thắc mắc mà hỏi. 
" Tiểu nữ sơ suất lỡ lời, mong hoàng thượng thứ tội. Vi thần lấy làm thẹn, nương nương có thể được hoàng thượng ân sủng như vậy đã là phúc của Bạch phủ rồi." 
Bạch thừa tướng thấy không khí bỗng trở nên im lặng liền lên tiếng. 
" Hoàng thượng, thần phụ có một việc cầu xin ngài". 
Nhị phu nhân khẩn khiết nói. 
" Phu nhân mời nói". 
" Không biết trước khi đưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-vo-song/2925500/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.