Dạ Hằng sau khi mắng nàng xong liền trở lại giường nằm xuống, mặc nàng đứng đó. 
" Cốc Dạ Hằng, ngài có thể tỉnh táo chút không hả? Ngài còn muốn tự hành hạ bản thân đến lúc nào hả? ". 
Nàng đứng yên đó mà nói, hắn lại giả vờ như không nghe, nhắm mắt lại ngủ. Thấy sự trêu ngươi này nàng không chịu được nữa liền đi đến nắm lấy cổ áo hắn lôi lên. 
" Người chết không thể sống lại, tỷ tỷ đã mất rồi sẽ không bao giờ trở về nữa. Đến lúc nào ngài mới hiểu ra hả? Ngài nghĩ rằng bộ dạng này của ngài là điều mà tỷ tỷ muốn thấy sao?". 
"IM ĐI". 
Hắn tức giận vung tay nàng ra. 
" Để ta nói cho cô biết, hôm nay ta sẽ nói cho cô biết nàng ấy muốn nhìn thấy điều gì?". 
Hắn ngồi dậy từ từ lại gần nàng, nắm lấy bả vai đang run lên vì khóc. 
" Nàng ấy muốn nhìn thấy ta giúp hắn làm vua, chắp tay chúc phúc ta làm được rồi. Nàng ấy hi vọng ta có thể bảo vệ quốc gia, không đánh mất ý chí hoài bão ta cũng làm được rồi nàng ấy muốn nhìn thấy huynh đệ ta hoà hợp không tranh không giành ta cũng làm được rồi... Còn nàng ấy thì sao? Nàng ấy lại đi mất... Nàng ấy cứ vậy mà đi mất...hức...hức". 
" Mọi thứ ta làm đều là vì nàng, giờ còn ý nghĩa gì nữa?". 
Hắn nói xong liền không trụ được mà ngã quỵ xuống đất. 
" Cốc Dạ Hằng, ta biết tỷ tỷ đối với ngài mà nói quan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-vo-song/2925495/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.