Nàng cầm tay nải chứa những tranh chữ cùng thư báo của Dạ Hằng man theo lối của hậu viện ra ngoài. Trên đường đi nàng cũng hết sức cẩn thận sợ có người theo dõi, đang đi trên đường bỗng một bàn tay kéo nàng lại, làm nàng giật thót tim, thì ra đó là Hàn Cẩm Y. Hai người đến dịch trạm của hắn bàn bạc kế sách. 
"Sao huynh biết ta ở đây?". 
" Sau khi Dạ Hằng bị bắt, cô cũng biến mất luôn. Ta nghĩ cô đến vương phủ báo cho Bôn Lôi nên ta đi tìm cô. Lúc nãy chuyện xảy ra đột ngột quá cũng không làm gì khác được". 
" Đa tạ Hàn huynh, ta phải nghĩ cách cứu Dạ Hằng. Ta đi trước đây". 
Hắn thấy nàng có ý định rời đi đành ngăn nàng lại. 
" Cô đã nghĩ được cách cứu huynh ấy chưa? Cô cứ nóng vội mà đi như vậy chẳng phải càng làm hại Dạ Hằng sao?". 
" Trong túi của ta đều là các bức tranh chữ thường ngày của Dạ Hằng, ta tin không phải Dạ Hằng viết thư chỉ cần lấy được thư mưu phản rồi so sánh với các bức tranh chữ của Dạ Hằng ta tin nhất định sẽ tìm ra chỗ sơ suất". 
" Thư đó được cất trong Đại Lý Tự. Ở đó canh phòng nghiêm ngặt đừng nói người ngay cả ruồi cũng không bay vào được. Nếu không có thân thủ như ta e là không vào được rồi". 
" Vậy theo ý của Hàn huynh, thì ta phải cầu xin huynh rồi?". 
" Vậy phải xem cô có muốn không!". 
" Không muốn. Ta thà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-vo-song/2925489/chuong-23.html