"Nếu Hiền phi đã lên tiếng thì trẫm sẽ tha cho cô ấy. Nhưng mà Thinh Nguyệt, từ nay về sau
nếu trẫm còn phát hiện ra ngươi không tận tâm tận lực chăm sóc cho chủ nhân. Trẫm nhất định không tha cho ngươi."
"Tạ ơn hoàng thượng. Từ nay về sau Thinh
Nguyệt nhất định tận tâm tận lực."
Ngọc Dao Cung.
"Nương nương, nô tài không có ý nói người, nhưng mà cho dù có là bị hại thật, nhưng trước mặt hoàng thượng, cũng không nên như thế.
Đây chẳng khác nào để cho hoàng thượng ghét."
"Vậy xin An tổng quản nói giúp ta vài lời tốt đẹp
trước mặt hoàng thượng."
"Hiện tại hoàng thượng đang trong cơn giận.
Người bảo ta nói tốt trước mặt hoàng thượng,
thì khác nào thêm dầu vào lửa. Ta khuyên nương nương nên bình tĩnh chờ một thời gian."
Lệ phi vẫn là chứng nào tật nấy, tìm cách thoát tội, nàng ta biết bản chất của An Bính Sơn nên ra đề nghị.
"Bản cung biết, An tổng quản đã để ý Thái Oánh từ lâu. Nếu An tổng quản đồng ý, bản cung sẽ...".
An Bính Sơn nghe xong thái độ lập tức thay đổi nhìn nàng ta ra vẻ đồng ý.
Tối hôm đó, Thái Oánh được đưa đến chỗ của An tổng quản. Đúng lúc hắn ta đang giở trò đồi bại thì Lưu Tỉnh đi ngang qua và phát hiện nên chạy vào phòng của hắn ta.
[Cứu ta với.]
[Cứu ta với.]
[Thả ta ra.]
Quan Thư Cung.
"Thinh Nguyệt."
"Nương nương."
"Kì lạ thật, sao cả ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-vo-song/2925412/chuong-61.html