Chương trước
Chương sau


"Trước kia chỉ vì một câu nói tùy ý của cha mà con nhập cung trở thành người phụ nữ của Hoàng thượng. Hôm nay chỉ vì con tiện nhân Bạch Tịch Dao đó làm khó dễ, mà bắt con về phủ biến con thành chim trong lồng. Lần này dù sống hay chết, là do con chọn, không liên quan gì đến những người bên cạnh. Cho phép hay không chỉ cần một câu nói của cha thôi."

"Thấm Nhược, bỏ dao xuống đi. Chúng ta có chuyện gì từ từ nói."

" Con hiểu ý của cha rồi."

"Nương nương. Bỏ xuống."

" Nhất định không được dại dột như vậy."

" Nếu cha không muốn ép chết con gái mình,

thì để con đi đi."

"Được. Được. Cha để con đi. Để cho con đi."

Nàng ta từ từ buông đao xuống, tiến đến gần cha mình, quỳ xuống.

"Con gái bất hiếu bái biệt cha. Cha hãy coi như không có đứa con gái này đi."

Tối.

Nhận thấy sát tâm của hoàng thượng, nàng đến tìm hắn, mong hắn rời khỏi hoàng cung. Trên đường đi đến Bình Lạc điện, nàng vô tình gặp hắn ngoài điện.

"Sao vương gia lại biết ta đến đây?".

" Ân Tuyết nói cho ta biết."

"Vết thương của vương gia...".

" Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi."

"Ta tới đây chỉ muốn nói cho vương gia một chuyện, không thể ở trong cung được nữa, dư đảng của Đậu thị chưa diệt trừ, Hoàng thượng hình như bắt đầu có sát tâm, vương gia hãy sớm rời khỏi cung đi, càng nhanh càng tốt."

"Muội không đi, sao ta nỡ rời đi chứ."

"Duyên phận hai ta đã tận, còn nói mấy lời này làm gì vậy."

"Tịch Dao, ta đã biết hết rồi. Ban đầu muội vào cung là để báo thù, nhưng mà tại sao, tại sao muội thà rằng một mình chịu đựng bao nhiêu uất ức hiểu lầm như vậy cũng không để lộ ra ngoài chút nào. Lẽ nào trong lòng muội ta không đáng để tin tưởng sao? Rõ ràng muội có thể nói với ta, rõ ràng những chuyện này hai chúng ta có thể cùng nhau giải quyết."

"Đây là mối thù nhà của ta, không liên quan gì đến vương gia. Những tội nghiệt này mình ta chịu là đủ rồi, ta không thể liên lụy đến vương gia được."

" Tịch Dao, ta nói với muội nhiều như vậy cũng chỉ mong muội hiểu. Những chuyện này không phải chỉ dựa vào một mình muội là có thể giải quyết được. Từ nay trở đi muội không cần phải một mình cô độc chống chọi với sóng gió nữa. Muội còn có ta. Muội có thể đứng đằng sau ta. Muội đợi ta, đợi ta tính toán xong tất cả mọi thứ, rồi cùng ta rời khỏi kinh thành."

"Hiện giờ chỉ còn một bước nữa ta tuyệt đối không thể từ bỏ được. Ta không muốn sau khi chết phải hổ thẹn với mẹ ta. Ta về đây, huynh cẩn thận."

Nàng nói rồi rời đi. Nghe được tiếng của hắn liền dừng lại.

"Đã như vậy thì từ hôm nay muội lên núi đao ta sẽ đi cùng muội, muội xuống biển lửa ta sẽ nằm xuống trải đường cho muội. Muội đừng mơ có thể bỏ mặc ta lại một mình."

Nước mắt nàng không tự chủ được mà rơi xuống. Đời này của nàng định sẵn Vạn Phụng Chi Vương, ắt hẳn sẽ cô độc đến già. Nàng nợ hắn quá nhiều rồi không thể liên lụy hắn nữa.

Một tháng sau.

Quan Thư Cung.

"Lệ phi mang long thai đã tròn ba tháng, Hoàng thượng vô cùng vui mừng, niệm tình Lệ phi có công, đặc biệt lệnh cho bản cung toàn quyền tổ chức một buổi tiệc chúc mừng."

"Thần thiếp cảm kích long ân của Hoàng thượng."

Lệ phi gần đây sức khỏe ngày càng sa sút, mặt không có chút khởi sắc gì, tinh thần có chút mơ mơ màng màng.

"Tỷ tỷ làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao? Thái Huỳnh, ngươi hầu hạ chủ tử kiểu gì vậy?".

"Bẩm nương nương, Lệ phi nương nương từ lúc có thai đến nay thì ngày đêm mất ngủ, không màng ăn uống, thái y đã khám cũng không hề khá hơn chút nào. Sức khỏe Lệ phi nương nương vốn đã yếu."

"Thái Huỳnh, đừng nói nữa."

"Nương nương".

"Thinh Nguyệt, ngươi đi dặn dò Nội Vụ Phủ truyền lời của bản cung, chuyển vài thái giám và cung nữ có kinh nghiệm chăm thai đến hầu hạ Lệ phi."

" Vâng."

" Đợi đã. Lệ phi, việc chăm thai rất quan trọng, cần lựa chọn kỹ lưỡng người hầu hạ. Nếu hầu hạ không chu đáo, xảy ra bất trắc gì... Tất nhiên long thai được trời cao ban ơn ắt sẽ phúc lộc bình an. Ý muội muội là để an toàn, việc chọn người chăm thai này vẫn nên để Lệ phi tự mình làm lấy."

Thục phi về cung lại tiếp tục gây sóng gió.

"Nương nương nói vậy ta thấy không ổn chút nào. Hoàng quý phi cũng là có ý tốt mà. Sao vậy? Thục phi nương nương nghĩ là Hoàng quý phi có dụng ý khác sao?".

Thần phi cũng không nhịn được mà lên tiếng.

" Là do bản cung cả nghĩ, chỉ là long thai quan trọng. Bi kịch của Tiên Hoàng hậu đến nay nhớ lại vẫn khiến người ta vô cùng đau xót. Bản cung cũng vì nghĩ cho Hoàng thượng, làm việc cẩn thận mà thôi."

" Thục phi nói phải. Vậy thì để Lệ phi đích thân chọn cung nữ vừa ý đi."

Lệ phi hành lễ định về nghỉ ngơi thì lại nảy sinh ảo giác nhìn nàng là Tịch Nguyệt, nhất thời kích động lao đến bóp cổ nàng.

"Đừng mà. Lệ phi. Đừng mà."

"Đừng làm hại con của ta. Đừng làm hại con của ta. Đừng làm hại con của ta. "

"Lệ phi. Lệ phi."

"Lệ phi, cô bình tĩnh chút đi."

"Lệ phi, cô bình tĩnh đi. Bình tĩnh một chút."

Nàng khó thở nói những câu ngắt quãng.

"Cô không được làm hại con của ta. Không được."

" Nương nương. Nương nương. Nương nương, người buông tay ra."

"Lệ phi. Cô làm gì vậy?".

Nàng ta lúc này bình tĩnh, không hiểu sao mình đột nhiên lại như vậy.

"Nương nương, người không sao chứ? Không sao chứ? Nương nương. Từ từ thôi."

"Quý phi nương nương, thần thiếp không cố ý. Vừa rồi không biết thần thiếp bị gì nữa."

"Có câu nghĩ gì thì làm đó, không phải là Lệ phi

sợ gì đó chứ?".

"Không sao. Bản cung không sao cả. Chắc là Lệ phi đang mang long thai nên tâm trạng mới bất ổn vậy. Thái Huỳnh, còn không mau dìu Lệ phi về nghỉ ngơi."

"Vâng."

Lệ phi về nghỉ ngơi, các phi tần khác cũng hồi cung.

Tối.

Ngọc Thiền Cung.

"Nương nương. Lúc Lệ phi nương nương mang long thai tâm trạng có hơi bất ổn. Nghe người trong cung đồn thai nhi trong bụng cô ta bị oan hồn quấn thân. E là vì chuyện này Lệ phi nương nương hoảng sợ mới thành ra như vậy."

" Oan hồn? Toàn là những thứ giả thần giả quỷ,

vậy mà cũng xem là thật. Có điều đây lại là chuyện tốt. Ít nhất Bạch Tịch Dao sẽ phải phân tâm vì chuyện này. Nếu long thai có mệnh hệ gì, người làm Hoàng quý phi như cô ta cũng khó thoát tội."

"Có điều nói ra cũng trùng hợp. Lệ phi nương nương mang long thai này vào đúng sinh thần của Tiên Hoàng hậu."

"Còn có chuyện khó tin vậy à? Hoàng thượng rất chung tình với Tiên Hoàng hậu. Việc Lệ phi mang long thai có ngọn nguồn như vậy,

chẳng trách Hoàng thượng lại xem trọng."

Quan Thư Cung.

"Nương nương, nghe nói đêm qua phủ Hằng vương lại bị trộm."

"Ngươi nói gì? Lần trước phủ Hằng vương chẳng phải có mấy đầy tớ bị mất tích sao?".

" Đêm qua nghe nói vương phủ lại bị mất trộm.

Có điều... Có điều tên trộm này không trộm tiền tài đồ đạc bình thường, hình như là nhắm thẳng vào thư từ trong thư phòng của vương gia."

"Ta có nghe Ân Tuyết nói chuyện này. Có điều

sao mà ngươi biết được?".

" Thì... Chuyện này khá là ầm ĩ, bách tính toàn thành và cả trong cung đều đang bàn tán.

Nói là... Nói là đương kim Hoàng thượng kiêng dè thế lực của Hằng vương, muốn ngầm ra tay với ngài ấy."

"Chắc là ngươi đi gặp Bôn Lôi thì có."

Nghe đến đây mặt Thinh Nguyệt bất giác đỏ lên, ngại ngùng nói.

"Nương nương, chuyện này không nói lung tung được đâu."

"Được, được, được, ta không nói lung tung. Ngươi tự cẩn thận là được."

" Không có chuyện đó mà, cẩn thận gì chứ."

"Thinh Nguyệt, Lệ phi thế nào rồi?".

"Nô tỳ đã làm theo lời dặn của nương nương, đi hỏi Thái Huỳnh. Lệ phi nương nương vừa về cung đã nghỉ ngơi, không sao cả."

[Ngọc Dao Cung]

"Tay nghề chải đầu của ngươi tốt thật. Nói ra cũng lạ, mỗi ngày chỉ có lúc ngươi chải đầu cho bản cung, bản cung mới thấy yên lòng, cả người thoải mái."

"Chỉ cần nương nương thích, nô tỳ sẵn lòng chải đầu cho người mỗi ngày. Nô tỳ thấy nương nương suy nghĩ quá nhiều, mà bây giờ đã mang long thai, nương nương phải an tâm hơn mới đúng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.