"Hoàng thượng. Vũ đạo của Hoàng quý phi trước giờ luôn uyển chuyển đẹp đẽ. Hôm nay đã là ngày đại hỷ, chi bằng dệt hoa trên gấm. Nhân lúc Hoàng thượng vui vẻ, cũng để cho chúng tỷ muội được một lần mãn nhãn."
"Thôi đi thì hơn, thần thiếp đã lâu không múa rồi. Thân thể cũng không linh hoạt lắm. Sợ rằng các tỷ muội sẽ chê cười."
"Xem Hoàng quý phi nói kìa, ai chê cười ai chứ. Đều là tỷ muội nhà mình...".
" Được rồi. Hoàng quý phi đã không muốn múa, cũng không cần gượng ép."
" Hoàng thượng. Thần thiếp đi xem bên Lệ phi một chút. Sợ là bọn nô tỳ chân tay lóng ngóng
hầu hạ không chu đáo."
Thục phi đứng dậy lên tiếng, làm theo như kế hoạch định trong đầu.
"Được. Nàng đi đi."
Ngọc Dao Cung.
"Lệ phi, không sao chứ? ".
"Thục phi. Bản cung hôm nay không thể đi đến yến tiệc rồi. Làm phiền Thục phi bẩm báo với Hoàng thượng một tiếng."
"Lệ phi cứ thế mà đi. Há chẳng phải sẽ làm mất nhã hứng của Hoàng thượng sao? Bạch Tịch Nguyệt đó bây giờ đang được Hoàng thượng sủng ái. Nếu Lệ phi không đi, chẳng phải sẽ bị cô ta chèn ép sao?".
Nhìn sắc mặt Lệ phi xanh xao, mắt không linh hoạt mơ mơ màng màng, nàng ta biết đã ngấm độc, cố tình gieo vào đầu cô những chuyện của Tịch Nguyệt.
"Bạch Tịch Nguyệt?".
"Đúng. Bạch Tịch Nguyệt đó muốn hại đứa bé trong bụng của Lệ phi. Lẽ nào Lệ phi cứ ngồi chờ chết như vậy sao?".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-vo-song/2925076/chuong-72.html