Ngọc Dao Cung. 
"Lệ phi." 
"Hoàng thượng." 
"Nàng tỉnh rồi." 
"Con đâu?". 
"Con mình... Do trẫm không bảo vệ tốt cho con, không bảo vệ tốt cho nàng. Là tại trẫm. Lệ phi, 
nàng đừng quá đau lòng. Sau này, chúng ta vẫn có thể có con nữa mà." 
"Thiếp biết hoàng thượng, rất coi trọng đứa con này. Thiếp xin lỗi. Thiếp đã khiến Hoàng thượng thất vọng rồi. Thần thiếp vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho con chúng ta." 
"Lệ phi. Nàng nhất định không được tự trách mình về chuyện này. Là do trẫm, không chăm lo chu toàn, để hậu cung không yên. Là lỗi của trẫm." 
"Hoàng thượng. Thần thiếp vốn tưởng có đứa con này thì Hoàng thượng có thể tới thăm thiếp nhiều hơn. Nhưng mà bây giờ, gia thế mất rồi, 
mẫu thân cũng qua đời. Cả con cũng không còn nữa. Bây giờ thần thiếp chỉ còn có Hoàng thượng thôi. Nhưng sau này, nếu sự chăm sóc yêu thương của Hoàng thượng dành cho thần thiếp, cũng dần dần biến mất, thì thần thiếp phải làm sao?". 
"Lệ phi." 
4:03 
"Hoàng thượng. Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng, đừng lạnh nhạt với thần thiếp. Dù chỉ là ra vẻ thôi, nhưng trong lòng thần thiếp cũng thấy thoải mái hơn chút." 
"Lệ phi. Nàng có tình cảm sâu đậm với trẫm như vậy. Sao trẫm có thể lạnh nhạt bỏ mặc nàng chứ? Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ 
khiến người hại nàng phải trả giá gấp trăm lần." 
Phủ Đôn Thân Vương. 
"Ngươi nói cái gì? Thấm Nhược đã bị nhốt vào thiên lao rồi sao?". 
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-vo-song/2925074/chuong-73.html